Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 397: Tần Thiên Liệt

Hắn không ở thêm một chút nào, lập tức tung người nhảy lên nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Một tên cường giả Siêu phẩm khác cũng cười hắc hắc nhẹ vài tiếng, ngay sau đó cũng rời khỏi nơi này.
Sắc mặt Trần Thiên Nghĩa lập tức tái mét lại, mấy lần muốn rút kiếm đuổi theo nhưng đều nhẫn nhịn lại được.
Tình huống của Trần gia hắn bây giờ không được lạc quan, hắn quyết không thể có chỗ sơ xuất.
Mặt ngoài tuy rằng Trần gia bọn họ có hai cường giả Siêu phẩm tọa trấn, nhưng vị phụ thân Siêu phẩm kia của hắn vết thương cũ phát tác, đã sống không còn được bao lâu nữa, sở dĩ lần này mạo hiểm đấu giá Thiên Tinh Ngọc tủy cũng là muốn nhân lúc phụ thân của hắn còn chưa chết, nhanh chóng tái tạo ra một Siêu phẩm mới.
Không nghĩ tới, bọn họ tụ tập nhiều tài sản trong nhà như vậy mới đập được Thiên Tinh Ngọc tủy, nhưng vẫn là không có giữ được.
Một đêm xuất hiện ba tên Siêu phẩm tới cướp đoạt!
Lần này Trần gia tổn thất rất lớn, không thể tưởng tượng được ... nếu như lần này hắn còn xảy ra chuyện nữa thì Trần gia chắc chắn nguy rồi!
Trần Thiên Nghĩa nghiến chặt hàm răng, quyết định thật nhanh, bắt đầu nhanh chóng trở về.
. . .
Nơi xa.
Trên con thuyền nhỏ.
Dương Phóng tháo bỏ Chiến giáp xuống, vẻ mặt trắng bệch, đặt Kim Xà kiếm ở một bên, thân thể nặng nề dựa vào cạnh chiếc thuyền nhỏ, cảm nhận được thân thể truyền đến từng cơn rét lạnh và cảm giác đau đớn.
Thực lực của Ngô Tam Giang quả nhiên đáng sợ!
Hàn Vô Ảnh, Trần quản sự mà hắn giết chết trước đó hoàn toàn không thể so sánh.
"Hàn Băng chưởng thật là đáng sợ."
Dương Phóng lẩm bẩm một mình.
Hắn hít sâu một hơi, vẫn cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể truyền tới cảm giác đau nhói, thật giống như có rất nhiều vụn băng đông cứng kinh mạch của hắn vậy.
Vận chuyển Lôi âm Hô Hấp pháp, từng đạo lực lượng lôi điện kinh khủng trong cơ thể vọt tới, vận chuyển dọc theo kinh mạch toàn thân liên tục, mỗi khi vận chuyển được một vòng thì đều giống như có thể để hàn khí trong cơ thể giảm bớt đi một phần.
Ban đầu nửa người của hắn mơ hồ mất đi cảm giác, nhưng sau khi vận chuyển chân khí, thời gian dần dần qua thân thể hắn đang chậm rãi khôi phục trở lại.
Thật lâu.
Dương Phóng mới mở hai mắt ra một lần nữa, trong miệng chầm chậm phun ra một ngụm hơi thở trắng đục, trên gò má tái nhợt cũng dần dần có một chút hồng hào.
Thoáng cái, bàn tay Dương Phóng sờ về phía bình ngọc màu trắng bên cạnh, mở nắp bình ra, ánh mắt nhìn vào bên trong bình ngọc.
Chỉ thấy trong bình ngọc tỏa ra ánh sáng đủ màu sắc, thần bí mà mộng ảo.
Giống như một mảnh chất lỏng tiên dịch cổ xưa, làm cho người mê say.
Thiên Tinh Ngọc tủy!
Dương Phóng đặt bình ngọc vào chóp mũi nhẹ nhàng ngửi khẽ, trong mắt lập tức hiển hiện ra ánh sáng
"Bảo bối tốt, quả nhiên là bảo bối tốt ..."
Chỉ cần ngửi một cái, người ta có thể cảm nhận được chân khí trong cơ thể đang xao động, kinh mạch có loại cảm giác đập tới đập lui.
Có điều hắn biết thứ này không thể ăn vào một cách tùy tiện.
Trước đó hắn đã nghe rõ rồi.
Ăn Thiên Tinh Ngọc tủy vào thì nhất định phải tìm nơi yên tĩnh, trong lúc đó quyết không thể có một chút quấy rầy nào.
Một khi bị người quấy rầy thì xác xuất thất bại sẽ tăng lên rất nhiều.
Đây cũng chính là nguyên nhân sau khi Trần Thiên Nghĩa mua được thứ này về, vẫn luôn không để cho hậu nhân ăn vào ngay.
Một khi bị người quấy rầy, cho dù ăn vào thì cũng rất khó phát huy hiệu quả, tương đương giống với không có uống vào vậy.
"Đáng tiếc, tấm Đạo đồ kia là không có duyên với ta."
Dương Phóng lẩm bẩm.
Chỉ riêng một phần Thiên Tinh Ngọc tủy mà đã dẫn tới cuộc tranh cướp của ba tên Siêu phẩm.
Bên chỗ Đạo đồ kia chắc hẳn sẽ càng kịch liệt hơn.
Dựa theo tin tức hắn nghe lén được trước đó, Hội trưởng Thanh Long hội đã tự mình động thủ.
Hội trưởng Thanh Long hội là nhân vật như thế nào thì không cần nghĩ hắn cũng biết.
Tuyệt đối là một trong những nhân vật đáng sợ ở bên trong Bạch Trạch vực này, bằng không Thanh Long hội của hắn cũng sẽ không hoành hành được cho đến nay.
Cho nên muốn cướp được Đạo đồ từ trong tay của hắn thì là chuyện gần như không có khả năng.
Nhưng Dương Phóng hiện tại cũng đã thỏa mãn rồi.
Tối thiểu mục tiêu lớn nhất của chuyến đi này đã vào tay.
Thậm chí còn lấy được một bản Thanh Vân bộ, sau khi trở về, thực lực của hắn chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Dương Phóng cất Thiên Tinh Ngọc tủy cẩn thận, tiếp tục khoanh chân tu luyện tới khôi phục công lực.
. . .
Tối nay đã định sẵn rằng sẽ không bình tĩnh.
Một khu vực khác ở Hắc Bàn thành, các thế lực đang tranh đấu kịch liệt với nhau, tiếng ầm ầm vang dội, đao quang kiếm ảnh, thi thể liên tục bay ra, mức độ kịch liệt còn hơn gấp mấy lần so với bên Trần gia.
Đại chiến tới tận mấy canh giờ.
Mọi thứ cuối cùng cũng lắng xuống.
Không có bất ngờ nào xảy ra.
Ở sau khi Hội trưởng Thanh Long hội tự mình ra mặt, phần Đạo đồ kia Huyền Hải bang vẫn là không thể nào giữ được, lần này mặc dù Huyền Hải bang xuất động mấy vị trưởng lão Siêu phẩm, nhưng so với một nhân vật như Hội trưởng Thanh Long hội thì còn kém xa lắc ... "Chúc mừng phụ thân, chúc mừng phụ thân!"
Tần Chính nở nụ cười, hai tay chắp lên, mở miệng nói.
"Ha ha ha. . ."
Hội trưởng Thanh Long hội với thân thể cao lớn, ngửa mặt lên trời cười to, thân hình vạm vỡ dị thường, mái tóc đen như mực, trong tay một mực cầm lấy phần Đạo đồ, ánh mắt sáng ngời sâu thẳm, mỉm cười nói: "Ông trời thật đúng là đang để ý tới ta, ta xứng đáng có được thứ này, có Thần chủng tương trợ, thực lực của ta chắc chắn sẽ còn nâng cao thêm một bước, đến lúc đó, xem như Thần Vũ tông thì cũng không cần phải để vào mắt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận