Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 470: Tiêu Phóng của Hải Sa viện

"Chạy mau, tiếp tục chạy về phía trước không xa là sẽ ra khỏi Lạc Nhật chi sâm!"
Một nữ tử cầm đầu thở dộc hét lên.
Tất cả người còn lại đều cắn răng chạy như điên, không để ý đau đớn trên người chút nào.
Xoát xoát xoát!
Đột nhiên, một bóng người lướt qua trước mặt hắn.
Dương Phóng vững vàng đáp xuống một cành cây rậm rạp, nhíu mày, giương mắt nhìn, lực lượng gió có thể nghe được rõ ràng thanh âm của bọn họ.
"Là Hổ Cứ viện!"
Dương Phóng tự nói.
Trên quần áo những người này đều có tiêu chí đặc thù, liếc mắt là có thể nhận ra.
Hắn suy nghĩ một chút, trực tiếp bóc mặt nạ da người trên mặt xuống.
Sau đó!
Hắn lại lấy ra một chiếc mặt nạ da người khác của Tiêu Phóng, sau đó dán lên, sau đó nhanh chóng lao ra ngoài, hướng về phía đám đệ tử Hổ Cứ viện, thân thể tung người một cái, trực tiếp nhảy xuống trước mặt đám người bọn họ.
"Người nào?"
"Ai?"
Một đám đệ tử Hổ Cứ viện sắc mặt đại biến, đồng thanh kêu lên một tiếng, nhanh chóng dừng lại.
"Các vị sư huynh, tại hạ Tiêu Phóng đệ tử Hải Sa viện, không biết mọi người thế nhưng có từng nhìn thấy người của Hải Sa viện chúng ta không?"
Dương Phóng chắp tay hỏi thăm.
"Hải Sa viện?"
Nữ tử cầm đầu sắc mặt tái nhợt, nhìn vào Dương Phóng, sau đó phất tay chỉ về phương hướng phía đông, nói: "Hải Sa viện trước đó một mực hạ trại ở phía đông, chúng ta vốn là muốn đi qua hội họp, nhưng nửa đường gặp phải phục kích bất đã dĩ đành phải rút lui, hiện tại ta cũng không xác định được Hải Sa viện còn có ở phía đông nữa hay không!"
"Được, đa tạ!"
Dương Phóng gật đầu, muốn khởi hành.
"Vị sư đệ này, Lạc Nhật chi sâm hiện tại tất cả đều là dấu vết của tổ chức Tà Đạo và Ngư nhân, ngươi tốt nhất đừng xâm nhập tùy tiện!"
Nữ tử cầm đầu kia vội hét lên.
"Yên tâm, trong lòng ta biết rõ!"
Dương Phóng mở miệng.
Đột nhiên, hắn cau mày đột ngột quay đầu lại.
Nữ tử cầm đầu và những người cũng chẳng mấy chốc đã phát giác khác thường, vẻ mặt giật mình một cái quay đầu nhìn lại.
"Không tốt, đám Ngư nhân kia lại đuổi tới rồi!"
"Vị sư đệ kia, đi mau!"
Mọi người kinh quát, tiếp tục chạy.
Nhưng thân hình Dương Phóng lóe lên, trực tiếp chủ động lao về phía đám Ngư nhân kia, bàn tay vung lên.
Phốc phốc!
Phấn độc và khói độc vô hình lập tức dâng trào ra, dưới sự điều khiển của Phong luật, trực tiếp nhanh chóng chui vào lỗ mũi của đám Ngư nhân, không bay tán loạn ra không khí như trước đây, một đám Ngư nhân có hơn mười tên truy sát tới gần như vừa mới xuất hiện thì kêu thảm một tiếng, đột nhiên ôm lấy cái cổ, rủ nhau ngã nhào xuống đất.
Dương Phóng một khắc cũng không ngừng lại, lập tức cấp tốc lao điên cuồng về phía đông.
Chỉ có âm thanh truyền đến từ đằng xa.
"Vị sư tỷ kia, bên ngoài sông Đông Giang vẫn còn có Ngư nhân mai phục, các ngươi tốt nhất thay đổi phương hướng chạy trốn!"
Giọng nói của hắn rõ ràng truyền vào trong tai nữ tử cầm đầu và đám người, thân thể lại sớm đã biến mất.
Nữ tử cầm đầu thần sắc thay đổi, vội vàng dừng lại lần nữa.
Bên ngoài còn có Ngư nhân?
Bọn họ lập tức quay đầu lại, trong lòng lập tức kinh hãi.
Chỉ thấy hơn mười tên Ngư nhân đuổi theo sau lưng tất cả đều đã chết thảm toàn bộ, thất khiếu chảy máu, không động đậy.
"Hắn là siêu phẩm?"
"Tiêu Phóng của Hải Sa viện, một mình hắn giải quyết nhiều Ngư nhân như vậy?!"
. . .
Nơi xa.
Dương Phóng điên cuồng lao tới, liên tục lướt thẳng về phía trước, thẳng tiến về hướng phía đông.
Trong lúc đó hắn lại gặp được không ít Ngư nhân và thành viên tổ chức Tà Đạo, đều không ngoại lệ, khói độc, phấn độc theo sự điều khiển của Phong luật vừa chuẩn xác lại vừa tiết kiệm, trong nháy mắt lao ra, gần như ở đám Ngư nhân và tổ chức Tà Đạo còn chưa kịp phản ứng đã thẩm thấu vào trong cơ thể bọn họ.
Sau đó, cục diện chính là thi thể đổ như cây chuối.
Bằng cách này.
Một đường lao tới, Dương Phóng liên tục hạ độc chuẩn xác tiết kiệm.
Không cần biết là tổ chức Tà Đạo hay là Ngư nhân, phàm là được hắn gặp phải thì gần như tất cả đều được giải quyết trong nháy mắt.
Trong lúc nhất thời, đông đảo thi thể nằm ở khắp nơi.
Túi tiền trên người mỗi một bộ đều lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Nửa canh giờ sau.
Dương Phóng lại hạ độc được một đám thành viên tổ chức Tà Đạo, thuận tay nắm lên một tên có tu vi cao nhất, kháng độc khá mạnh, trực tiếp rót Tiêu Hồn thủy vào.
"Tình huống của Tống Kim Luân - Viện chủ Hải Sa viện bây giờ ra sao, các ngươi có biết không?"
"Tống Kim Luân và Trần Bưu còn ở chỗ sâu, đang giao thủ với Chủ tế của chúng ta."
Tên thành viên tổ chức Tà Đạo kia lẩm bẩm nói.
"Ừm?"
Hai mắt Dương Phóng lóe lên, cuối cùng cũng nghe được tin tức của sư tôn, nói: "Tống Kim Luân thế nào, hắn có bị thương không?"
"Bị thương."
"Đệ tử Hải Sa viện khác thì ở đâu? Đều đi nơi nào rồi?"
"Bọn họ trước đó trốn vào Vân Long lĩnh, đang bị chúng ta vây giết."
Vị thành viên tổ chức Tà Đạo kia trả lời.
Tạp sát!
Dương Phóng bóp gãy cổ người này, trong lòng cuộn trào mãnh liệt.
Lần này nguy rồi.
Bản thân Tống Kim Luân bị trọng thương, đang giao thủ với Chủ tế của tổ chức Tà Đạo.
Không cần hỏi hắn cũng có thể đoán ra được, Chủ tế này là nhân vật cấp bậc gì.
Loại tồn tại này chắc chắn là cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan.
Dương Phóng thở dài trong lòng, cau mày.
Nếu thật muốn đối mặt với đệ tam quan, cho dù là Thiết Ma + Long trảo, đoán chừng cũng không đủ xem!
Lần này thật đúng là đủ để kiểm tra bản thân.
Một lát sau.
Hắn nở ra nụ cười khổ, thân thể xông ra lần nữa, tiếp tục lao về phía Vân Long lĩnh.
Bất kể như thế nào, trước tiên cứu Tống Thục Mai cái đã rồi lại tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận