Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 600: Hai ngày sau ta sẽ phải xuất phát

Ban đầu hắn chỉ trồng thử một hạt Hắc Ngọc chủng, nhưng sau khi phát hiện ra rằng không có vấn đề gì xảy ra, hắn lập tức gieo trồng cả ba hạt còn lại.
Giờ phút này.
Trên tay hắn cầm một quyển thư tịch màu vàng, so sánh cẩn thận.
Quyển sách cổ này là do tổng bộ Nguyên Linh giáo làm ra, bên trong vẽ mô tả ra một gốc Hắc Ngọc linh dược năm mươi năm có dáng vẻ như thế nào.
Sau khi so sánh cẩn thận, nụ cười trên mặt của Dương Phóng càng nồng đậm hơn.
Linh dược năm mươi năm lại thật được hắn trồng xong rồi.
"Trong sách có nói thời gian linh dược càng lâu thì dược hiệu càng cường đại, tuy nhiên nếu như tìm người luyện chế Hoàng Cực đan, năm mươi năm là vừa đủ, nếu nhiều hơn nữa sẽ dễ dàng vượt khỏi tầm kiểm soát."
Dương Phóng lẩm bẩm.
Hắn khép sách cổ lại, nhìn vào bốn cây linh dược trức mắt, lập tức đưa tay cầm lấy một gốc trong đó, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc một cái, thúc giục lực lượng Đại Mẫu, gần như không cần tốn quá nhiều sức lập tức rút gốc linh dược này lên.
Chỉ thấy thân rễ của dược liệu này có màu đen, lập lòe ánh sáng như ngọc đen.
Có màu sắc hoàn toàn khác biệt so với lá cây.
Thoạt nhìn, nó thực sự đẹp.
Ở trung tâm của lá vẫn còn bảy hoặc tám hạt giống đã thành thục, có thể được bảo quản cho lần trồng tiếp theo.
Có bốn cây linh dực trưởng thành này, điều đó có ý nghĩa về sau hắn có thể trồng ra càng nhiều linh dược không ngừng.
Căn bản không cần tìm Hắc Tinh thổ gì cả!
"Hiện tại chờ tin tức từ đám người sư tôn và Long bà bà."
Dương Phóng thì thào.
Nếu như sư tôn và mấy người có thể nghĩ biện pháp hòa tan Cửu U Thiên Ma kim giúp mình, chính mình căn bản sẽ không cần phải đi tìm Hoắc Thiên Đình.
Đối phương đi sâu vào từng bước, liên tục dụ dỗ hắn, tuyệt đối là có chuyện lớn cần mình đi làm!
Loại chuyện này không cần nghĩ cũng biết, nhất định sẽ kèm theo nguy cơ vô tận.
Cho nên có thể không đi tìm đối phương, hắn tự nhiên sẽ không muốn đi tìm đối phương.
Có điều, trong bảy ngày liên tục này.
Cảnh giới của hắn lại giống như con rùa đang bò, gần như bất động vậy.
Tu vi: Thánh Linh (170/30000).
So với trước đây chỉ tăng lên có 70 điểm.
Tương đương với một ngày 10 điểm, cực kỳ chậm chạp.
Tin tốt duy nhất là Vô Cực ấn của mình cuối cùng cũng đã luyện thành!
Cùng lúc đó!
Lôi âm Hô hấp pháp và Kim Thân quyết đều tiến thêm được một bước.
Lôi âm Hô Hấp pháp tầng thứ năm (12000/15000).
Kim Thân quyết tầng thứ sáu (6000/12000).
"Thánh Linh cảnh quả nhiên cùng trước kia khác biệt."
Dương Phóng thầm nói.
Hắn nhẹ nhàng vỗ xuống bảy bảy hạt Hắc Ngọc chủng mới, lấy một cái bình sứ màu trắng ra, cất chúng vào bên trong một cách cẩn thận, sau đó suy nghĩ cẩn thận, rồi nhổ luôn ba gốc Hắc Ngọc linh dược còn lại lên, làm theo giống như trước đó.
Tổng cộng thu được 30 hạt Hắc Ngọc chủng.
Hắn gieo trồng 10 hạt xuống.
Làm xong mọi chuyện, Dương Phóng vươn người đứng dậy, đi ra ngoài.
Không bao lâu sau.
Bên trong đại điện mới xây.
Đám người Tống Kim Luân, Long bà bà tập trung ở đây, từng người đều đang cau mày, hai mặt nhìn nhau, phát ra tiếng than nhẹ.
"Tổng chủ, đã điều tra, bên trong Bạch Trạch vực, vào thời điểm hơn ba trăm năm trước quả thực có người từng hòa tan Cửu U Thiên Ma kim, chỉ là, hơn ba trăm năm trôi qua, người kia sớm đã trở về với cát bụi rồi, chuyện liên quan tới hắn hòa tan như thế nào đã không người nào biết, hắn ngược lại là có để lại truyền nhân, chỉ là trong nhà truyền nhân này đã ngừng lại việc này từ lâu, liên qua tới sách cổ trong nhà cũng đã bán thành tiền."
Tống Kim Luân lắc đầu nói.
Trong mấy ngày qua vì chuyện của Dương Phóng, bọn họ không thể nói là không dụng tâm.
Chỉ là bảy ngày liên tục, tra tìm các loại tin tức cũng không thể tìm được phương pháp hòa tan Cửu U Thiên ma kim.
"Được rồi a."
Dương Phóng bất đắc dĩ mở miệng.
Cứ như vậy, nhắn vẫn là phải tiến về Kình Thiên vực.
Hơn nữa!
Chuyện liên quan tới sương mù hắc ám mà Hoắc Thiên Đình nhắc tới cũng là một cái tai họa ngầm vô hình.
Nói theo một cách khác, tới Kình Thiên vực tuyệt đối là chuyện không tránh khỏi.
Sớm hay muộn gì thì cũng phải tới.
Hắn rơi vào trầm mặc, đột nhiên nói: "Sư tôn, Trần viện chủ, Long bà bà, chuyện ta nói với mọi người mấy ngày trước đây, chỉ sợ hai ngày sau ta sẽ phải xuất phát."
"Vội vàng như vậy sao?"
Tất cả mấy người đều ngẩng đầu lên, giật mình nhìn về phía Dương Phóng.
"Đúng vậy, có một số việc cần phải giải quyết nhanh chóng, tuyệt không thể kéo dài."
Dương Phóng trả lời.
Trong lòng mấy người run lên, hai mặt nhìn nhau.
Tống Kim Luân mở miệng nói: "Vậy thì đi thôi, quả thực nên đi ra ngoài, lúc chúng ta còn trẻ cũng đã từng đi qua đại vực khác, nếu như chỉ ở bên trong một đại vực, tầm mắt khó tránh khỏi hạn hẹp."
"Không sai, ra ngoài đi, lấy thực lực của ngươi, chỉ cần không đi tới nơi quá xa thì sẽ không có nguy hiểm gì."
Trần Bưu gật đầu nói.
"Lão thân lúc tuổi còn trẻ từng đi qua tới ba cái đại vực, lấy thực lực của tông chủ càng là thừa sức."
Long bà bà chẹp miệng rít tẩu thuốc, mở miệng nói khói bay theo khẩu hình.
Trong những ngày qua, Thần Vũ tông đang thay đổi từng ngày và đang đi đúng hướng, không ngừng có các môn phái lớn gia nhập, vui vẻ phồn vinh và phát triển nhanh chóng, đã hoàn toàn không cần Dương Phóng chiếu cố toàn diện nữa.
Xem như Dương Phóng đi thật xa, bọn họ cũng có thể xử lý mọi chuyện.
Càng quan trọng hơn chính là!
Bọn họ không muốn làm chậm trễ tương lai của Dương Phóng ở chỗ này, có một số việc vặt quả thực nên buông xuống một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận