Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 215: Đây là ... bị giết vào đêm hôm qua sao?

Sáng sớm ngày hôm sau.
Dương Phóng mặt không biểu tình, đi về phía chỗ ở của Đàm quản sự một lần nữa.
"Dương phó quản sự, Đàm quản sự không ở đây, ngài ấy bảo ta tặng cho ngươi một thứ!"
Trên đường đi tới, cái tên thân tín của Đàm trưởng lão hôm qua lại đi tới, trong tay còn bê lấy một cái hộp, mở miệng nói.
"Thứ gì?"
Dương Phóng nhướng mày.
"Đàm quản sự nói, Dương phó quản sự xem là hiểu được!"
Tên thân tín kia trả lời.
Hắn đặt cái hộp vào trên bàn đá ở bên cạnh rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Dương Phóng một mặt âm trầm, có loại dự cảm không tốt, đi về phía bàn đá dùng trường kiếm cậy nắp hộp ra.
Ầm!
Một cái đầu lâu dùng vôi ướp đột nhiên nhiên đập vào mi mắt của hắn.
Sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, hai mắt đến nay còn chưa khép lại.
Trương Tiểu Bảo!
Dương Phóng lập tức nắm chặt trường kiếm trong tay, hai mắt hắn nheo lại.
Xem ra chính mình vẫn là không thể bảo vệ được hắn!
"Đây là ... bị giết vào đêm hôm qua sao?"
Không chỉ giết chết Trương Tiểu Bảo mà còn đưa tới trước mặt mình.
Dương Phóng nhẹ nhàng hít vào một hơi, cố gắng giữ cho mình được bình tĩnh, lẩm bẩm, "Ban đầu ta chỉ muốn yên lặng rời đi, cần gì như vậy, cần gì mà phải như vậy ..."
Cái gọi là đánh mặt, cũng không khác gì như thế.
Đúng như lời của Từ Thanh Minh cảnh sát hình sự quốc tế nói, hắn đã quá quen thuộc với cuộc sống ở hiện đại, quen với sự khiêm tốn và ấm áp ở xã hội hiện đại, cho nên khi đặt chân tới thế giới bên này, về mặt tính cách, lối suy nghĩ đều sẽ chịu không ít thua thiệt.
Hắn vươn bàn tay ra, để cho đôi mắt của Trương Tiểu Bảo được khép lại, đậy hộp sắt lên sau đó bưng hộp đi vào phòng.
. . .
Vào buổi tối, bên trong Hòa Duyệt lâu.
Bầu không khí hài hòa vui vẻ.
Tiếng cười vang lên.
Đàm quản sự đang trò chuyện với ba vị trong tứ đại đường chủ của Thiên Long bang.
Theo thứ tự là Viên Khiếu Thiên, Hồ Mãnh, Triệu Nhị Nương, bên cạnh họ còn có một số thành viên cốt cán của Thiên Long bang, cùng với một đứa con trai được Đàm quản sự cực kỳ coi trọng.
"Thực không dám giấu giếm, con trai ta Đàm Thượng sớm đã ngưỡng mộ đại danh của Viên huynh, từng hơn một lần tiết lộ với ta rằng nó muốn bái Viên huynh làm thầy, bây giờ Viên huynh có mặt ở đây, không bằng nhận lấy con của ta như thế nào?"
Đàm quản sự nở nụ cười nhìn về phía Viên Khiếu Thiên trong ba vị đường chủ, cười nói ha ha.
Ở bên cạnh hắn thì có một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, trên người mặc áo dài màu xanh lam, trông rất ra dáng, tóc búi lên cao, một mặt mong đợi nhìn về phía Viên Khiếu Thiên.
Viên Khiếu Thiên cười ha ha một tiếng, vô cùng cởi mở nói: "Đàm quản sự thật sự là khách khí, quan hệ giữa ta và ngươi là như thế nào? Chỉ cần Đàm quản sự không chê ta võ nghệ thấp kém thì Viên mỗ sao dám chối từ?"
"Được, như vậy thì lão phu cũng yên tâm."
Trên mặt Đàm quản sự nở ra nụ cười tươi, nói: "Nhanh, còn không bái sư dâng trà sao?"
Thiếu niên ở bên cạnh lập tức chạy tới hai tay bưng lên một chén trà, đi về phía trước mặt Viên Khiếu Thiên, cung kính mở miệng, "Mời Viên sư uống trà!"
"Ừm."
Viên Khiếu Thiên mỉm cười, nhận lấy chén trà, dùng nắp trà gẩy gẩy cái, nói: "Đàm Thượng, từ nay về sau, tất cả mọi người cúng ta đều là người mình, ở trước mặt ta cũng không cần phải câu nệ như vậy!"
"Vâng, Viên sư!"
Thiếu niên đáp lại.
Đàm quản sự thấy như vậy thì trong lòng càng cảm thấy hài lòng hơn.
Hai tên đường chủ còn lại cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Từ nay về sau, Đàm quản sự xem như đã hoàng toàn cột vào trên một cái chiến tuyến với bọn họ.
"Đúng rồi Đàm quản sự, nghe nói cửa hàng các ngươi gần đây có một Phó quản sự mới tới, tình hình thế nào rồi? Không có chuyện gì chứ?"
Triệu Nhị Nương õng ẹo cười duyên nói.
"Có thể có chuyện gì chứ, tên đó chỉ là một kẻ bỏ đi mà thôi."
Đàm quản sự nở ra nụ cười mỉm, lại hút tẩu thuốc mấy hơi.
Ở khu vực lầu dưới.
Một bóng người khá vạm vỡ đi vào trong Hòa Duyệt lâu, người mặc áo đen, để tóc dài buông xõa, ngẩng đầu lên nhìn về phía tửu lâu rộn ràng náo nhiệt, tự nhủ: "Tửu lâu thật náo nhiệt a, ngày đầu tiên Đàm quản sự chính là ở chỗ này cho ta một trận ra oai phủ đầu a ..."
"Khách quan, ngài cần gì?"
Một tên tiểu nhị của tửu lâu nở ra nụ cười tới, tiếp đón một cách nhiệt tình.
"Ta tìm người."
Dương Phóng nói với giọng điệu bình đạm, nhìn về phía tiểu nhị, nói: "Đàm quản sự ở đâu?"
"Đàm quản sự?"
Tiểu nhị của tửu lâu lộ ra vẻ ngạc nhiên, quan sát Dương Phóng một chút, quả quyết lắc đầu nói, "Không biết, có lẽ khách quan đã tìm nhầm nơi rồi."
"Tìm nhầm nơi sao?"
Dương Phóng hừ lạnh, không tiếp tục để ý nữa, lập tức đi về phía lầu hai.
Xem như tiểu nhị của tửu điếm không nói thì hắn cũng có thể tìm được.
Trên người Đàm quản sự sớm đã được hắn để lại Trùng hương, vô sắc vô vị, có chạy vào chỗ nào thì bản thân hắn cũng có thể tìm được.
"Khách quan, trên lầu là khu khách quý, ngài không thể lên!"
Tiểu nhị của tửu lâu lộ vẻ giật mình, vội vàng nhanh chóng ngăn cản Dương Phóng lại.
"Ừm?"
Dương Phóng nhíu mày, quay đầu nhìn lướt qua tiểu nhị.
Tiểu nhị tửu lâu biến sắc, trong nháy mắt ngừng lại, lộ ra vẻ lúng túng, không dám nhiều lời.
Dương Phóng tiếp tục cất bước đi lên trên lầu.
Trong hành lang xa xa có thể nghe thấy được tiếng nói cười rôm rả.
Chẳng mấy chốc, Dương Phóng đã hoàn toàn xác định được nơi tiếp khách của Đàm quản sự, lập tức đi tới.
Kẹt kẹt!
Cánh cửa đóng chặt được hắn từ bên ngoài chậm rãi đẩy ra, phát ra từng tiếng âm thanh chói tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận