Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 738: Đánh một trận không?

"Là hắn, vị cao thủ của tổ chức Thiên Thần kia, cũng chính là người lần trước chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Bàng thống lĩnh!
Một người xuyên không Lam tinh kinh hãi nói.
"Nhanh, nhanh lùi lại!"
Hai người vội vàng bất chấp mọi thứ nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời tự giác nín thở, vận chuyển toàn bộ chân khí.
Bọn họ thế nhưng là hiểu rõ đối phương tinh thông một loại kịch độc đáng sợ!
Lần trước đó đã hạ độc chết gần vạn tên cao thủ Đại Uyên quân!
Trên đỉnh núi cách đó không xa.
Ánh mắt Thái tử ngưng trọng lại, một đôi ánh mắt trong nháy mắt nhìn về phía chiến trường đang một mực vậy chặt ở bên dưới, để ý tới thân thể của Dương Phóng.
"Là hắn? Là gia hỏa trước đó khiến Bàng Vạn Chung cũng phải chịu thiệt lớn!"
"Thái tử, chúng ta có nên đi viện trợ hay không?"
Thiết Vô Song (Thiết Như Cuồng) mở miệng hỏi.
Độc tông bọn họ ở trên việc xử lý chuyện của triều đình từ trước đến nay luôn ngả về cả hai phía, vừa nịnh bợ Đại Uyên quân lại vừa lấy lòng Thái tử, cho nên vào thời khắc này đang hỏi thăm ý kiến của Thái tử.
Thái tử mặt không biểu tình, chăm chú nhìn xuống dưới, ánh mắt đảo qua đảo lại.
Người đàn ông mặc áo bào màu tím ở bên cạnh mỉm cười, nhìn về phía Thái tử, nói: "Tử huynh, ngươi còn chưa quyết định sao?"
Thái tử trầm mặc không nói, mí mắt khẽ rũ xuống, bất động.
Thiết Vô Song thầm giật mình, nhìn về phía Thái tử một lần nữa.
Vị Thái tử này chẳng lẽ muốn ...
Hắn lập tức rùng mình một cái, trong lòng hiện lên một ý nghĩ cực kỳ đáng sợ.
···
Một bên khác.
Trên mặt còn đang nở nụ cười hung ác, Bàng Vạn Chung đang không ngừng lao tới trong vòng vây công của đám đông, cuối cùng khi cảm nhận được động tĩnh ở sau lưng thì trong lòng phát lạnh, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Sau khi nhìn thấy rõ thân hình của Dương Phóng thì biến sắc.
Sau đó ánh mắt lập tức trở nên âm trầm kinh khủng.
"Đồ chết tiệt, lại là ngươi!"
Tiếng mắng chủi tức giận, vang vọng ở nơi này.
Người mặc Chiến giáp đáng chết này!
Làm hại hắn phải đi tìm kiếm khắp nơi vậy mà không thể nào tìm được, không nghĩ tới vậy mà cũng là một thành viên của Cửu U!
Ầm ầm!
Bàng Vạn Chung thuận tay quét qua, bàn tay kinh khủng giống như là cây hốt rác mang theo sóng khí cuồng bạo mãnh liệt, hung hăng quét bay kẻ địch trước mặt, sau đó thân thể khổng lồ lập tức quay lại, lập tức nhìn về phía chỗ của Dương Phóng.
Ở bên cạnh hắn, máu chảy đầm đìa, xác người nằm ngổn ngang.
Một đám cao thủ của Cửu U, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi đã bị hắn giết chết hơn bảy người.
Những người còn lại bản thân đều không thể tránh khỏi bị trọng thương, từng người toàn thân mang máu, sắc mặt trắng bệch.
Một số người thậm chí đã tháo mặt nạ ra khỏi mặt.
Giờ phút này, sau khi cảm nhận được Bàng Vạn Chung dừng lại, bọn họ mới vội vàng nhanh chóng lùi lại, vô cùng kinh hãi, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Bàng Vạn Chung.
Cùng lúc đó, bọn họ ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn về phía chỗ của Dương Phóng.
Chỉ thấy chỗ đó cũng đang có từng mảnh từng mảnh sóng không khí cuồng bạo mãnh liệt nổ tung lên, vô cùng thê thảm, bóng người nhỏ gầy mặc áo bào xanh cuối cùng cũng không thể chống đỡ được, bị Dương Phóng đánh cho bay tứ tung ra ngoài, hoàn toàn chết thảm.
Xung quanh Dương Phóng, mặt đất mấp mô, vỡ nát.
Khắp nơi đều là từng cái hố sâu lớn nhỏ không đều.
Thân hình cao lớn vạm vỡ, trên người mặc một bộ Chiến giáp màu đen, mặc dù không có chiều cao nghịch thiên giống như của Bàng Vạn Chung, nhưng được bộ Chiến giáp này bao trùm vào cũng cao chừng hai mét hai ba.
So với chiều cao của hầu hết người ở đây thì cũng là cao hơn.
Ở xung quanh thân thể của hắn, khắp nơi đều đầy thi thể, đầy rẫy những mảnh thịt.
Cao thủ Cửu U còn lại, đều rung động trong lòng.
"Số mười ba, hắn chính là số mười ba!"
Số bảy từng giao thủ với Dương Phóng ở túp lều tranh trước đó, một mặt hoảng sợ, mở miệng nói.
Đến nay vẫn có thể nhớ tới cảnh tượng mình trước đó thiếu chút nữa thì bị Dương Phóng miểu sát.
"Cái gì?"
Hắn là số mười ba?
Những người không rõ ràng về chuyện này thì vô cùng kinh hãi, khó có thể tin.
"Số mười ba, nhanh giết Bàng Vạn Chung!"
Số tám hét lớn.
"Đúng, giết Bàng Vạn Chung!"
Những người còn lại tất cả đều hét lớn theo.
Thân hình đen nhánh của Dương Phóng không động đậy, một đôi ánh mắt đạm mạc ở đằng sau lớp giáp dày, lặng lẽ nhìn về phía Bàng Vạn Chung, nói: "Đánh một trận không?"
Hắn biết rằng không thể rời đi an toàn trong đêm nay.
Cho nên cũng lười nói những lời nói nhảm, đi lên là nói thẳng vào vấn đề.
"Đánh một trận sao?"
Trên mặt Bàng Vạn Chung nặn ra nụ cười tươi, thân hình vạm vỡ khổng lồ bước đi từng bước một về phía Dương Phóng, từng chùm ánh sáng vàng chói lọi hiển hiện lên ở trên người của hắn, giống như một bộ giáp thần thánh chói lòa vậy, khí tức khủng bố giống như thủy triều, một mực phong tỏa ngăn cản xung quanh, cười gằn nói:
"Ngươi xứng sao? Cái thứ như con kiến hôi, ngươi cũng dám cuồng ở trước mặt ta sao?"
"Ừm?"
Mí mắt Dương Phóng nhảy một cái, không cần phải nhiều lời nữa, thân thể cũng đang cất bước đi về phía Bàng Vạn Chung, trên người hiển hiện ánh sáng đen thiêu đốt, lôi điện cuộn trào mãnh liệt, từng đợt khí thế cường hãn đang tăng lên liên tục.
Khí thế trên người hai bên va chạm vào nhau, phát ra âm thanh ầm ầm và đáng sợ, giống như những làn sóng vô hình, khiến không khí vỡ vụn và mặt đất rung chuyển.
Từng mảnh từng mảnh đất bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy ra xung quanh, toàn bộ khu vực nơi này trở nên hỗn loạn, cát bụi bao phủ bầu trời.
Thật giống như đột nhiên một trận bão cát đáng sợ thổi tới vậy!
Ở bên trong cát bụi bao phủ đầy trời này.
Hai đạo thân ảnh vô cùng kinh khủng đột nhiên lao vút qua, đạt tới tốc độ cực hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận