Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1023 - Di tích thần linh?



Chương 1023 - Di tích thần linh?




Muốn lao ra khỏi vòng xoáy khổng lồ nhưng lại càng bị lún sâu hơn.
Nhưng cũng may vòng xoáy này duy trì trong khoảng thời gian không lâu, sau chỉ bảy tám giây sau, vòng xoáy lại chia ra làm bốn một lần nữa, quang ảnh màu bạc bên trong lập tức lao ra, giống như thiểm điện, lập tức xuyên thấu hư không, lấy độ cong không thể tưởng tượng nổi, lập tức chui vào trong cơ thể Dương Phóng.
Nhưng khi vừa mới lao vào thì lập tức phát ra sự nghi hoặc.
"A, Đạo quả hình thức ban đầu ... các ngươi ... các ngươi nhanh như vậy ..."
Quang ảnh màu bạc phát ra tiếng kinh ngạc, như thể không thể tin được.
Nhưng chẳng mấy chốc thân thể của hắn tiêu tán nhanh chóng, giống như gặp phải lực mạnh đáng sợ, bịch một tiếng, lập tức không thấy đâu nữa.
Dương Phóng lộ ra vẻ mặt giật mình, vội vàng nhanh chóng nhìn vào trong cơ thể của mình.
Nhưng phát hiện toàn thân không có bất cứ sự khác thường nào.
Quang ảnh màu bạc kia gần như chỉ vừa mới xông vào thì đã lập tức tan vỡ.
"Có ý gì? Đạo quả hình thức ban đầu? Đạo quả hình thức ban đầu là như thế nào?"
Dương Phóng nhíu mày.
Hơn nữa!
Quang ảnh màu bạc kia làm sao lại tiên tán đi rồi.
Xem như bị Thần chủng tiêu diệt thì bản thân mình cũng sẽ có chỗ cảm ứng mới đúng.
Nhưng vừa rồi lại không sinh ra bất kỳ cảm ứng nào.
Thật giống như ở bên trong góc nào đó trong thân thể của mình, ẩn giấu đi một cỗ lực lượng nào đó mà mình hoàn toàn không biết, ở quang ảnh màu bạc kia vừa mới tiến vào thì đã lập tức bị nó chấn nát.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Dương Phóng nổi lên vô số hoài nghi.
Hắn nhắm mắt nhìn vào trong cơ thể, sử dụng lực lượng tinh thần lại lục soát mỗi một góc trong thân thể một lần nữa lại phát hiện toàn bộ thân thể cực kỳ bình thường.
Gần như hoàn toàn giống với trước đó.
Điều này làm trong lòng hắn càng nặng nề hơn.
"Quái lại, có gì đó quái lạ, quang ảnh màu bạc vừa rồi nói các ngươi nhanh như vậy? Tại sao nói như vậy?"
Lông mày Dương Phóng nhíu chặt lại.
Qua một lúc lâu.
Hắn mới đưa ánh mắt nhìn về phía thanh trường kiếm màu bạc rơi xuống trên mặt đất kia, vẫy tay một cái vẫy trường kiếm màu bạc lên, ánh mắt thăm dò.
Chất liệu làm kiếm này không tệ, còn mạnh hơn một phần so với trường kiếm nhỏ máu lúc nãy.
Nhưng còn chưa bằng Nhuyễn kiếm màu tím.
Loại bí pháp kia của đối phương thật là cổ quái, có thể ẩn giấu bản thể của trường kiếm màu bạc, quy về hư vô, khiến cho công kích của mình hoàn toàn vô hiệu.
"Thiên hạ rộng lớn có quá nhiều bí thuật, quả nhiên vượt qua sức tưởng tượng."
Dương Phóng tự nói.
Hắn chẳng mấy chốc lại nghĩ đến lời nói trước khi tiêu tán của quang ảnh màu bạc kia.
Cho nên!
Ý của quang ảnh màu bạc kia rốt cuộc là gì
Quang ảnh màu bạc kia là bóng của thần linh sao?
···
Ở khu vực đầu trấn.
Dưới sự bức bách của đám người Hoàn Linh quận chúa, đám người trước mặt cuối cùng không thể chịu đựng nữa, kể rõ ra tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong những năm gần đây, tất cả đều sợ hãi mà kể lại.
Hai người Công Dương Cổ, Hải Long càng nghe càng khủng hoảng, vừa mới bắt đầu còn đang kêu to tiến hành giải thích, nhưng theo càng ngày càng nhiều chứng cứ xuất hiện, hồn phách hai người cũng phải run rẩy, hoảng sợ đến cực điểm, không còn có dũng khí giải thích nữa.
Mắt thấy Dương Phóng cau mày, cầm theo một thanh trường kiếm màu bạc từ đằng xa đi tới, đám người Hoàn Linh quận chúa, Lục Thiên Phóng, Cao Hổ vội vàng tiến tới nghênh đón.
"Tiền bối, bọn họ đã kẻ ra mọi chuyện, quả nhiên là người của mảng Khôn đang quấy phá, vào thời điểm mười năm trước, người của mảng Khôn đã nhúng tay vào nơi này, nghe nói nơi này liên quan đến một bí mật to lớn, bọn họ lúc này mới không tiếc bí quá hóa liều."
Hoàn Linh quận chúa mở miệng nói.
"Bí mật? Bí mật gì?"
Dương Phóng hỏi.
"Liên quan đến thần linh, ở dưới Linh Tham trấn có một di tích thần linh cổ xưa, ròng rã mười mấy năm trôi qua, chỗ di tích này mới được bọn họ mở ra."
Hoàn Linh quận chúa nói.
"Ồ? Ở đâu?"
Dương Phóng hỏi, "Mang ta đi xem xem."
"Vâng, tiền bối."
Hoàn Linh quận chúa gật đầu, sau đó quay người nhìn về phía hai người Công Dương Cổ và Hải Long đã thành thật khai báo.
Công Dương Cổ, Hải Long sau khi nhìn thấy trường kiếm màu bạc trong tay Dương Phóng, trong lòng lập tức tuyệt vọng, hoàn toàn bỏ đi chút ý niệm cuối cùng.
Thanh kiếm này là thanh kiếm theo trên người Ngô trưởng lão.
Kiếm xuất hiện ở đây, vậy kết cục của Ngô trưởng lão là gì sớm đã không cần phải nói thêm nữa.
Hai người Công Dương Cổ, Hải Long thần sắc sợ hãi, ngơ ngơ ngác ngác, bắt đầu chủ động dẫn đường cho Dương Phóng và những người khác, một đường đi sâu vào bên trong nơi sâu nhất của tiểu trấn.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, cao thủ của Khôn Chi Liên minh đã chết hết toàn bộ, giống như một giấc mộng.
Mười mấy phút sau.
Mọi người xuất hiện ở trước một trạch viện rộng lớn.
Vừa mới tới gần đã cảm nhận được một cỗ khí tức thần thánh nhàn nhạt từ trong trạch viện khuếch tán ra bên ngoài, mặc dù xung quanh là đại trận, nhưng vẫn không thể ngăn cản được loại khí tức đó tiết ra bên ngoài.
Giống như một mặt trời tỏa sáng mạnh mẽ dưới lòng đất vậy.
Tự nhiên toát ra hào quang vượt trội và khiến vạn vật tranh đua.
"Di tích thần linh?"
Dương Phóng như có điều suy nghĩ.
Vận khí của mình không khỏi cũng quá tốt rồi đi.
Từ Bạch Lạc Thành đến Thiên Long vực, bất cứ khi nào có cơ duyên luôn có thể để cho mình gặp phải.
Thời sao?
Vận sao?
···
Ở một khu vực khác.
Cao sâu kéo dài, lạnh lùng và bí ẩn.
Giống như một cung điện ngầm vô tận.
Có rất nhiều bức tượng kỳ lạ đứng ở đây.
P/S: Ta thích nào ... chương 8



Bạn cần đăng nhập để bình luận