Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1082 - Liệu rằng có thể ảnh hưởng đến ta không



Chương 1082 - Liệu rằng có thể ảnh hưởng đến ta không




Trước đây khi hắn tiến vào bên trong sương mù hắc ám cũng thế, ở trong đó chỉ là bước ra có mấy bước nhưng trên thực tế lại trực tiếp lệch đi không biết bao xa.
Hiện tại Tống Diêm Quân cũng có thể làm đến một bước này!
Hắn đột nhiên nhớ tới năng lực của bản thân.
Dựa vào lĩnh vực của chính mình có thể đạt được công năng chuyển dời người khác ở trong lúc vô hình hay không.
"Ta chắc là cũng có thể làm được, cái gọi là chuyển dịch người khác vô hình, đơn giản chỉ là lợi dụng lĩnh vực mê hoặc cảm giác của người khác, sau đó lại giam cầm không gian lại, tiến hành di chuyển không gian."
Dương Phóng tự nói.
Giống như bản thân mình mang Diệp Huyền, Lộ Nhân Giáp, Lộ Nhân Ất và những người khác ra khỏi Thiên Linh thành trước đó.
Lúc đó chính mình cũng không có sử dụng tinh thần đến mê hoặc mấy người.
Một khi sử dụng tinh thần tới mê hoặc mấy người, bọn họ chắc cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Cho nên!
Không cần phải bị hù dọa bởi chiêu vừa rồi của Tống Diêm Quân!
Đột nhiên!
Dương Phóng nhìn về phía ngón tay quỷ dị trong tay mình một lần nữa, trên ngón tay âm trầm lạnh như băng này còn mang theo vết máu màu tím.
Thứ này thực sự có thể khiến cho Quách Vinh suy yếu dần dần sao?
Hai mắt Dương Phóng chớp động, trong lòng suy nghĩ nhanh chóng.
Một lát sau.
Chân hắn bước đi, bắt đầu rời khỏi nơi này.
Không bao lâu sau đã trở về trong phòng một lần nữa.
Chỉ có điều ở hắn vừa mới trở về không lâu, đột nhiên, sắc mặt Dương Phóng lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía một góc, mở miệng nói: "Ra đi."
Trong lúc im hơi lặng tiếng, một bóng người quỷ dị chậm rãi xuất hiện ở góc phòng, từ trong suốt dần dần trở nên chân thực, trong nháy mắt biến thành hình bóng một người nữ tử mặc váy trắng, dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, mang theo một loại khí tức nhàn nhạt của người chết.
Người này chính là Bạch Băng!
Nàng ta đi mà quay lại, trở về đây lần nữa.
"Chủ nhân."
"Ngươi tìm ta vào lúc này thì không sợ bị Tống Diêm Quân phát hiện sao?"
Dương Phóng nhìn về phía Bạch Băng nói với giọng đạm mạc.
"Chủ nhân yên tâm, Tống Diêm Quân bây giờ đang có khách quý tới cửa, không có thời gian để ý tới ta."
Bạch Băng mỉm cười.
"Khách quý?"
"Là hai vị Diêm Quân khác, Tần Diêm Quân và Chuyển Luân Diêm Quân."
Bạch Băng nói.
"Vậy ngươi tới tìm ta có chuyện gì?"
Dương Phóng mở miệng nói.
"Nô tỳ đặc biệt tới đây để báo cáo tin tức với chủ nhân."
Bạch Băng lộ ra vẻ ngưng trọng, nói: "Chuyện lần trước, nô tỳ mặc dù đã che giấu giúp chủ nhân, nhưng Tống Diêm Quân lòng dạ thâm trầm, cũng không có hoàn toàn tin tưởng, lần này hắn mang Chân Ma Đoạn chỉ giao cho chủ nhân, để chủ nhân ám toán Quách Vinh, kỳ thực cũng có ý nghĩ cùng diệt trừ luôn chủ nhân, chờ đến khi Tống Diêm Quân giết chết Quách Vinh, đến lúc đó chủ nhân cũng sẽ bị diệt luôn."
"Ồ?"
Dương Phóng vẻ mặt bất động, nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì, tiếp tục nghịch ngón tay bị chặt đứt trên tay, nói: "Vừa rồi ngươi nói thứ này gọi là cái gì? Chân Ma Đoạn chỉ?"
Hắn đối với chuyện Tống Diêm Quân muốn đối phó chính mình dường như không cảm thấy giật mình chút nào.
"Đúng vậy, thứ này là lấy được từ sâu trong sương mù hắc ám, vô cùng thần bí, bên Tống Diêm Quân đã từng chiếm được huyết dịch của người Quách gia, có thể cách không thi triển nguyền rủa, lợi dụng đoạn chỉ này ảnh hưởng đến Quách Vinh."
Bạch Băng nói.
"Vậy liệu rằng có thể ảnh hưởng đến ta không?"
Dương Phóng hỏi.
"Có, chỉ là mức độ ảnh hưởng sẽ nhỏ hơn rất nhiều so với Quách Vinh."
Bạch Băng nói.
Chờ vào thời điểm thi triển nguyền rủa, cần lấy máu tươi hoặc là tóc làm môi giới.
Nhưng Tống Diêm Quân dường như cũng chưa từng lưu lại tóc hoặc máu của Dương Phóng.
Trong lòng Dương Phóng cuộn trào mãnh liệt, nhìn về phía đoạn chỉ trong tay một lần nữa.
"Có thể che đậy được lực lượng của ngón tay này hay không?"
"Điểm này nô tỳ cũng không rõ lắm."
Bạch Băng mở miệng nói: "Hơn nữa nếu như chủ nhân không tiếp cận Quách Vinh dựa theo kế hoạch đã vạch ra, Tống Diêm Quân vẫn sẽ trực tiếp tấn công và xử lý chủ nhân trước, cho nên còn xin chủ nhân sớm làm ra đề phòng!"
"Biết."
Dương Phóng hờ hững trả lời rồi nói: "Ngươi trở về đi, có tin tức gì thì tiếp tục báo cho ta biết."
"Vâng, chủ nhân."
Bạch Băng trả lời, chắp hai tay lên, thân thể lại chậm rãi trở về hư ảo một lần nữa, giống như trong suốt, chẳng mấy chốc đã xuyên qua vách tường, biến mất không thấy.
Ánh mắt Dương Phóng chuyển lạnh, nhìn chăm chú vào đoạn chỉ trong tay, đột nhiên tâm niệm vừa động, vòng xoáy màu đen hiện lên ở trong tầm mắt, lập tức ném Đoạn chỉ màu đen này vào bên trong không gian Hắc ám.
Muốn đối phó ta?
Cút đi vào hít bụi đi.
Tống Diêm Quân đã quyết tâm muốn đối phó chính mình, vậy mình đương nhiên sẽ không có ngốc hồ đồ đi nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Đã ngươi muốn lật bàn trước, vậy thì tất cả mọi người cũng đừng hòng ăn!
...
Đảo mắt lại là nửa tháng trôi qua.
Dương Phóng vẫn là không thể tránh khỏi việc bị điều tới tiền tuyến, ban đầu ở trong suy nghĩ của hắn là định tiếp tục kéo dài thời gian ở lại đây.
Chỉ là chiến đấu ở tiền tuyến diễn ra rất ác liệt, vượt xa dự liệu của hắn.
Liên tục trong nửa tháng qua, mảng Khôn và mảng Càn đã trực tiếp đánh nhau hàng chục trận, chỉ là chiến trường đã mở ra bốn khu chiến trường.
Cao thủ cảnh giới Siêu phẩm đang chết thảm liên tục.
Siêu phẩm trở xuống, càng là bị diệt đi không biết bao nhiêu, mỗi ngày đều có vô số võ giả mất mạng.
Mà nguyên nhân bởi vì chiến trường một mực diễn ra ở mảng Càn, cho nên phần lớn người chết đi đều là người đến từ mảng Càn.
P/S: Ta thích nào ... chương 2



Bạn cần đăng nhập để bình luận