Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 572: Thánh Linh cảnh gần ngay trước mắt!

Đột nhiên, một bóng người mặc áo đen, đầu đeo mặt nạ ác quỷ màu đỏ xuất hiện ở trên nóc nhà, ánh mắt bình thản, ngồi xổm xuống, mở miệng nói:
"Xem ra sinh hoạt của ngươi trong mấy ngày qua cũng không tệ lắm."
Trần Thi Nghiên chấn động trong lòng, vội vàng nhanh chóng quay đầu lại, lộ ra vẻ kinh hỉ.
"Tần Quảng Vương!"
Cuối cùng lại chờ được đối phương.
"Đáng tiếc, thực lực của ngươi còn quá kém chút!"
Dương Phóng khẽ lắc đầu, nói một cách tùy ý.
Trần Thi Nghiên đỏ mặt lên, mở miệng nói, "Ta đã và đang rất cố gắng."
"Xùy, không cần ở trước mặt ta bày ra bộ dáng như vậy, làm gì đỏ mặt?"
Dương Phóng cười nhạo, nói: "Ta tới giới thiệu cho ngươi một công việc tốt, có bằng lòng gia nhập Thần Vũ tông hay không?"
"Thần Vũ tông?"
Trần Thi Nghiên trong lòng giật mình, nhìn về phía Dương Phóng một lần nữa.
"Đúng vậy."
Dương Phóng trả lời.
Trần Thi Nghiên rung động trong lòng, một mặt không thể tưởng tượng nổi.
Tổ chức Thiên Thần đã đáng sợ như vậy rồi sao?
Bọn họ thẩm thấu vào bên trong Thần Vũ tông?
Bạch Trạch vực vào mấy ngày trước vừa xảy ra chuyện lớn, Tiêu Phóng - Tông chủ mới của Thần Vũ tông, trấn áp kẻ địch một cách thô bạo, càn quét sạch mọi người, thống nhất Bạch Trạch vực một lần nữa.
Hiện tại tổ chức Thiên Thần thế mà có thể sắp xếp chính mình vào đó?
Chẳng lẽ ...
Bọn họ có không ít quan hệ với Thần Vũ tông?
"Các ngươi ... không, người của chúng ta có quan hệ với Thần Vũ tông sao?"
Trần Thi Nghiên không thể tưởng tượng nổi.
"Xem là như vậy đi."
Dương Phóng trả lời, nói: "Thần Vũ tông có thể trùng kiến, không thể thiếu người của chúng ta ra tay."
Trần Thi Nghiên lập tức càng rung động hơn.
Tổ chức Thiên Thần!
Đây rốt cuộc là tổ chức đáng sợ gì!
Thần Vũ tông có thể xây dựng lại thế mà cũng phải dựa vào bọn họ?
"Ta bằng lòng, ta bằng lòng!"
Trần Thi Nghiên vội vàng trả lời.
"Ừm, ngày mai ngươi đi tìm Trần Bưu Viện chủ Cự Kình viện, nói là Tiêu tông chủ bảo ngươi tìm."
Dương Phóng trả lời một câu, muốn rời đi thì đột nhiên phản ứng lại,t huận tay ném cho Trần Thi Nghiên một tấm lệnh bài, nói: "Đeo cái này vào, không có cái này, bọn họ cũng không gặp ngươi!"
Sau khi nói xong, hắn quay người rời đi, biến mất không thấy đâu nữa.
Để lại một mình Trần Thi Nghiên đang một mặt ngỡ ngàng, dao động trong gió.
Tiêu tông chủ ...
Bọn họ lại thật có thể có dính líu quan hệ với Tông chủ mới của Thần Vũ tông?
Chẳng lẽ ... vị Tiêu tông chủ thần bí kia cũng là thành viên của tổ chức Thiên Thần?
Hay là nói, bọn họ là quan hệ hợp tác?
Nơi xa.
Thân thể Dương Phóng lướt nhanh, mơ hồ bất định, dọc theo dấu vết Phong luật đặc thù, giống như một con gió nhẹ đảo qua, để cho người ta khó mà cảm nhận, quay đầu nhịn lại, nở ra nụ cười mỉm.
Đối với một số chuyện có đủ khả năng, hắn bây giờ là không ngại thuận tay mà làm.
Dù sao ở thế giới hiện thực, hắn cũng đã từng nhận được chỗ tốt của Nhậm Quân và Trình Thiên Dã!
Nhưng là!
Đối với một số chuyện có thể nguy hiểm đến bản thân, hắn vẫn là chọn bo bo mà giữ lấy mình!
Về phần Trần Thi Nghiên có thể nhận ra mình hay không?
Vậy thì chắc chắn không có khả năng!
Nàng ta sẽ chỉ cho rằng Tiêu tông chủ có quan hệ với tổ chức Thiên Thần mà thôi, chuyện khác lại có thể biết được bao nhiêu?
Hai mắt Dương Phóng chớp động, thân thể nhoáng một cái đã qua, biến mất không thấy gì nữa.
Nhiều nhất chắc là khoảng ba ngày nữa là hắn có thể đạt tới Siêu phẩm đệ tam quan viên mãn!
Đến lúc đó, chính là thời điểm cảm ứng Diêm Vương cốt.
Thánh Linh cảnh gần ngay trước mắt!
···
Tất Hắc sơn mạch
Liên miên vô tận.
Được bao quanh bởi mây và sương mù, thần bí khó lường.
Nơi sâu nhất trong dãy núi (sơn mạch).
Một tòa đại điện màu đen nhánh tĩnh lặng đứng vững ở đó, bên trong đại điện bày đầy các bức tượng, tràn ngập âm khí, từng bức tượng trông rất sống động, có biểu cảm khác nhau, giống như là có được sinh mệnh thực sự vậy.
Bên dưới bức tượng.
Bà lão thân thể còng xuống, trên người mặc áo bào xám, trong tay cầm lấy một thanh trường kiếm màu đen nhánh đang quan sát cẩn thận, nói với giọng già nua: "Không hổ là Thánh khí truyền thừa của Thần Vũ tông, quả nhiên độc đáo, bên trong dày đặc trận văn, vật liệu phi phàm, chắc chắn ra từ tay của một bậc thầy, cộng thên các đời tông chủ của Thần Vũ tông lấy máu tươi uẩn dưỡng, kiếm này, mơ hồ đã thông linh!"
Ông!
Bà ta bổ ra một kiếm, tiếng kiếm reo thanh thúy điếc tai, tỏa ra ánh sáng đen dày đặc, xé mở mặt đất ra, cát bay đá chạy, ánh sáng quét ngang, uy lực kinh người.
Ở phía đối diện thì có một bức tượng nữ tử màu đen chằng chịt khe hở, trông vô cùng thê thảm, trên người giống như bị người vẽ ra vô số vết đao vậy.
Nhiều chỗ vết thương đều không thể chữa trị!
Không thể nghi ngờ!
Đây đều là những vết thương do Thiên Thần kiếm của Giáo chủ Nguyên Linh giáo chém ra tới.
Sinh mệnh của Tà Mẫu rất cổ quái, vô cùng ương ngạnh, ở sau khi bị Giáo chủ Nguyên Linh giáo làm trọng thương vậy mà vẫn chưa chết, còn mang theo Thánh khí trước đó tịch thu được từ Đông Phương Bạch, phát động cấm thuật, trong đêm trốn về tổng bộ.
"Đáng tiếc , đáng tiếc."
Bà lão kia thở dài một cái nói: "So với đạt được thanh kiếm này thì ta còn hy vọng lấy được Bạch Trạch vực hơn, để vuột mất Bạch Trạch vực là không nên."
"Lão mẫu, làm sao bây giờ? Có muốn tiếp tục phái cao thủ tới nữa hay không?"
Bên người, một lão giả tóc trắng xóa mở miệng hỏi.
"Quá muộn rồi."
Bà lão nói: "Nơi đây cách Bạch Trạch vực cực kỳ xa xôi, Tà Mẫu có thể dựa vào bí pháp qua lại tự nhiên, những người khác thì lại phải mất rất nhiều thời gian, hơn nữa, đám người Hiên Viên Thành bọn họ lại gặp được người thức tỉnh Thần Huyết, nếu như để cho bọn họ để ý tới, không tốt, thực sự rất không tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận