Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 285: Quân tử thì có đáng là gì?

Và cuối cùng, Tà Mẫu ở trong Tổng Binh phủ đó là cực kỳ đáng sợ, một khi hấp thu đầy đủ tín ngưỡng, mượn nhờ lực lượng đại trận thì sức cảm ứng sẽ được bao trùm toàn bộ thành, đến lúc đó chúng ta đều có nguy cơ bị bại lộ, thời gian dành cho chúng ta cũng không còn nhiều lắm, cho nên chúng ta cần phải hành động sớm!"
"Được, vậy ngày mai chúng ta sẽ đi kích động càng nhiều người hơn!"
"Không sai, so với việc để cho bọn họ sống trong 'bế tắc' như vậy còn không bằng để cho bọn họ có được một lần 'nở hoa' trước khi chết!"
"Vì chính nghĩa, việc tử vong là điều khó mà tránh khỏi!"
"Hy sinh một phần nhỏ người vì lợi ích cho phần lớn người, ta nghĩ bọn họ chắc hẳn đều sẽ rất tình nguyện."
. . .
"Ngoài đó ra, còn có một chuyện."
Từ trưởng lão đang muốn mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lóe sáng: "Bằng hữu ở trên, nếu như đã tới sao không hiện thân ra gặp mặt?"
Sưu!
Thân thể của hắn đột nhiên bay vút lên trên trần nhà, va chạm nát nóc nhà, trảo ảnh liên hoàn dày đặc mãnh liệt, mang theo khí tức nặng nề đáng sợ, lập tức trảo về phía thân thể của Dương Phóng.
Thân thể của Dương Phóng mơ hồ, giống như một cái bóng đen.
Âm Ảnh thân pháp kết hợp với Bằng Hư Lâm Không bộ, thân hình mơ hồ để cho người ta khó mà phân biệt được.
Một thanh trường kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, nhanh như tia chớp, liên hoàn đâm về phía thân thể Từ trưởng lão với một góc độ không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ có điều!
Tu vi Từ trưởng lão cường đại, động tác cực nhanh, mười ngón tay như thép ròng, lướt qua trường kiếm cực nhanh, năm ngón tay dũng mãnh chộp về phía cánh tay của Dương Phóng.
Thân hình Dương Phóng lắc lư, trốn vào trong bóng tối và nhanh chóng lùi lại.
Nhưng Từ trưởng lão theo sát hắn như hình với bóng, mười ngón tay như liên hoàn, bao phủ lại tất cả đường lui của Dương Phóng, trảo ảnh dày đặc, gần như khiến người không thở nổi.
"Cổn!"
Tiếng quát như sấm, chấn nhiếp thiên địa.
Vẻ mặt Từ trưởng lão đột nhiên thay đổi, đầu óc vang lên ong ong, ý thức thất thần ngắn ngửi.
Trường kiếm Dương Phóng như điện, nhanh như chớp đâm thẳng về phía mi tâm của Từ trưởng lão.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Từ trưởng lão phản ứng kịp lại, thần sắc giật mình, phát ra tiếng kêu quái dị, thân hình nhoáng một cái, liên tục biến hóa bốn năm phương hướng, trong nháy mắt kéo ra một khoảng cách dài với Dương Phóng.
Hai mắt hắn âm trầm nhìn về phía người trước mặt.
Chỉ thấy đối phương cao lớn khôi ngô, trên người mặc bộ áo bào đen, đầu đeo mặt nạ màu đỏ, thần bí mà khó lường.
"Được một chiêu Lôi âm!"
Từ trưởng lão nói với giọng điệu trầm thấp, nói: "Các hạ chắc hẳn là Hành Giả Võ Tòng danh tiếng lẫy lừng đi!"
Hiển nhiên, khi bọn họ tới đây, bọn họ đã âm thầm nắm giữ đầy đủ tình báo.
Bên trong gian phòng.
Bốn người đàn ông trung niên, hơn mười tên nam nữ thanh niên, tất cả đều lao ra ngoài, mang theo đao kiếm hạ vào bên cạnh người của Từ trưởng lão, ánh mắt đều lạnh lùng.
"Các hạ lén la lén lút như vậy, chỉ sợ cũng không phải người quân tử a?"
Vị 'Vương sư bá' trước đó kia lạnh giọng nói.
"Quân tử thì có đáng là gì?"
Dương Phóng nói với giọng khàn khàn, nói: "Các ngươi là quân tử sao? Nếu bàn về lén lén lút lút thì ai có thể vượt qua khi so với các ngươi? Tùy ý hy sinh bách tính trong thành, thật đúng là khí phách lớn a!"
"Hừ!"
Vương sư bá phát ra tiếng hừ lạnh, nói: "Cái này gọi là dâng hiến, nếu như người người ai cũng không biết dâng hiến vậy bọn họ xem như còn sống thì chẳng qua cũng chỉ là cái xác không hồn mà thôi, chúng ta chẳng qua chỉ là cho bọn họ một cái cơ hội để phản kháng, để trước khi bọn họ chết có thể có được một lần cuộc đời nở hoa, cho dù là chết rồi thì sau này cũng sẽ có vô số người có thể nhớ rõ về bọn họ!"
"Nở hoa cái nồi, thật là buồn cười!"
Dương Phóng nói với giọng lãnh đạm, "Ngươi đi hỏi một chút xem bọn họ có bằng lòng phản kháng lại hay không? Lợi dụng một số bí thuật tinh thần đi mê hoặc bách tính, các ngươi thật đúng là cho rằng mình là sứ giả của chính nghĩa sao?"
"Làm càn!"
Vương sư bá quát lớn một tiếng, "Vì chính nghĩa, việc hy sinh là không thể nào tránh được, đừng nói bọn họ, xem như chúng ta cũng chuẩn bị chịu chết bất cứ lúc nào, vì lợi ích của phần lớn người, xem như hy sinh một phần nhỏ người thì lại có thể thế nào?"
"Không sai!"
"Có thể đi chịu chết bất cứ lúc nào!"
Một đám nam nữ thanh niên đằng sau cũng kêu to hét lớn, khuôn mặt đầy vẻ kích động.
Đúng là những tên điên!
Dương Phóng ánh mắt lãnh đạm.
Đây chính là một đám những tên điên!
Là loại tồn tại còn cực đoan hơn so với tổ chức Tà Đạo! Có thể so với tổ chức khủng bố ở thế giới hiện thực!
"Các hạ đêm khuya tới chơi không phải là vì muốn thảo luận về chuyện này với chúng ta đó chứ?"
Từ trưởng lão nói với giọng điệu lãnh đạm, nhìn về phía Dương Phóng, "Thực không dám giấu giếm, ta vừa vào thành liền đã nghe nói qua về tổ chức Thiên Thần, nếu như có được sự tương trợ của các hạ, chúng ta muốn lật đổ tổ chức Tà Đạo cũng càng dễ dàng hơn, không biết các hạ nghĩ như thế nào?"
Dương Phóng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mọi người, mở miệng nói với giọng khàn khàn: "Hợp tác cũng không phải chuyện không thể."
"Ồ? Các hạ thực sự nghĩ như vậy?"
Trong mắt Từ trưởng lão tỏa ra ánh sáng chớp động.
"Vậy phải xem kế hoạch của các ngươi là gì rồi?"
Dương Phóng mở miệng nói giọng khàn khàn.
"Kế hoạch dễ nói, chỉ là lão phu làm sao có thể tin tưởng được các hạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận