Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 799 - Là số một bán chính mình sao?



Chương 799 - Là số một bán chính mình sao?




Trên người giống như mặc một bộ giáp vô hình vậy.
Hắn không thể không mỉm cười.
Lớp áo ngoài phòng ngự cộng thêm Thiết Ma Chiến giáp, lực lượng phòng ngự của hắn bây giờ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với lúc còn là Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê.
May mắn đêm hôm xông vào tổng bộ Lục Phiến môn đó chính mình đã ngưng kết ra lớp áo ngoài phòng ngự, nếu không đêm đó dưới oanh kích điên cuồng mãnh liệt của Tử Thiên Hùng, hắn tuyệt không chiếm được chỗ tốt gì.
Nghĩ lại lực lượng kinh khủng giống như dời núi lấp biển của Tử Thiên Hùng ngày hôm đó, hắn đến nay vẫn còn cảm giác tim đập thình thịch.
Ban đầu Tử Thiên Hùng cũng đã là Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê đỉnh phong, ở dưới sự gia trì của đại trận đêm đó, lực lượng của hắn càng kinh khủng hơn, ở thời điểm liên tục oanh kích chính mình, giống như sóng lớn tuôn trào, khiến hắn có loại cảm giác như Chiến giáp sắp bị đánh nát vậy.
Tuy nhiên cũng may, Cửu U Thiên Ma kim cũng không có để cho chính mình phải thất vọng.
"Đáng tiếc lần trước lấy được 20 viên Hoàng Cực đan từ chỗ của Liễu Tiên Quyền đều đã sử dụng hết toàn bộ, tu vi lại trở nên vô cùng chậm chạp."
Dương Phóng thầm suy nghĩ, dần dần có chủ ý.
. . .
Hai ngày trôi qua, động tĩnh trong hoàng thành vẫn chưa thể yên tĩnh lại, giống như những gì Dương Phóng nghĩ, người bình thường trở nên có hơi xao động trước tiên.
Hoàng thành phong tỏa mấy ngày liền giống như có hơi đoạt tuyệt đường sống của rất nhiều người, các đại thế gia vẫn còn chưa cảm thấy có cái gì, nhưng người bình thường và võ giả bình thường thì có hơi không chịu nổi.
Trên đường phố bắt đầu diễn ra các hành động tranh cướp lương thực, cửa hàng gạo, cửa hàng mì tất cả đều đang tăng giá nhanh chóng.
Giá gạo, giá mì tăng lên kéo theo các vật phẩm khác cũng tăng lên theo, giống như xảy ra phản ứng dây chuyền vậy.
Toàn bộ khu vực Hoàng thành đều lập tức trở nên nôn nóng bất an, các ngành các nghề gần như tất cả đều gặp phải khó khăn trắc trở chỉ trong một đêm.
Nhưng triều đình đối với chuyện trước mắt lại giống như không nhìn thấy, mặc kệ người nào tiến đến báo quan, từ đầu đến cuối đều không có bất cứ tin tức gì.
Kể từ đó khiến cho giá gạo giá mì tăng lên kịch liệt hơn, lập tức diễn biến thành một cuộc đấu tranh nội bộ giữa các thương hội lớn.
. . .
Đêm khuya.
Không trăng không sao.
Một lớp sương mù nhàn nhạt bao phủ bầu trời, giống như một tấm màn sắt vô hình bao phủ trên đỉnh đầu, một mực phong tỏa ngăn cản toàn bộ thành trì rộng lớn.
Tà Văn Liệt - Ngân Chương Thần bộ, mặt rộng miệng vuông, thân thể cao lớn, râu ngắn trên cằm, trong mắt mơ hồ tỏa sáng, không giận tự uy, sau khi kết thúc việc truy tra của ngày hôm nay, hắn lập tức trở về nơi ở.
Từng người hầu và nha hoàn nhìn thấy lão gia trở về thì thi nhau tiến lên hành lễ, nhưng đều bị Tào Văn Liệt phớt lờ tất cả.
Tào Văn Liệt vẻ mặt nặng nề, mơ hồ có tâm sự, sau khi tiến vào trong phòng, thuận tay thắp sáng ngọn đèn lên, trực tiếp ngồi ở trên chiếc ghế đỏ lớn bằng gỗ đàn hương, khe khẽ thở dài.
"Thời buổi rối loạn."
"Lão gia, phòng bếp hấp nóng chè trôi nước."
Ngoài cửa truyền đến tiếng của tiểu thiếp.
"Biết, ngươi đi xuống trước đi."
Tào Văn Liệt nói với giọng lạnh nhạt, ngay cả cửa cũng không mở ra.
Tiểu thiếp bên ngoài nhẹ nhàng hạ thấp người, không dám chờ lâu, sau khi lên tiếng thì lập tức rời đi.
Tào Văn Liệt nhíu mày trầm tư, ngón tay vô thức gõ vào trên mặt bàn, vang lên tiếng cộc cộc, ẩn chứa tiết tấu, một đôi ánh mắt yên lặng nhìn về phía ánh nến đang thiêu đốt trước mặt.
Đây là thói quen của hắn đã hình thành từ lâu.
Cứ khi nào gặp phải chuyện gì đó, kiểu gì cũng sẽ nhốt chính mình ở trong phòng, mắt nhìn ánh nến tiến hành suy nghĩ.
Hôm nay cũng chính là như vậy.
Có điều, ở thời điểm nhìn về phía ánh nến trước mặt, chợt giữa ánh mắt khẽ động, sau đó thần sắc thay đổi lớn, đột nhiên nhảy khỏi ghế ngồi, xoát một tiếng lui vào trong góc, trong miệng quát lớn:
"Ai? !"
Ở bức tường bên cạnh lập tức xuất hiện một cái bóng cao lớn mơ hồ, lặng lẽ đứng ở đó, khoanh hai tay, đang nhìn hắn với vẻ mặt đầy hứng thú.
Đây là người nào?
Làm thế nào mà hắn lại vào được phòng của mình?
Đến bao lâu rồi?
Chính mình ngay từ đầu lại không phát hiện ra?
Tào Văn Liệt lộ ra vẻ mặt kinh hãi, trên dưới toàn thân đều là mồ hôi nhễ nhại, càng nghĩ trong lòng càng kinh hãi.
Tu vi của người này tuyệt đối là kinh khủng!
Nếu không phải mình vừa rồi vô ý thức nhìn về phía bên cạnh, vậy chắc chắn không phát hiện ra được sự tồn tại của người này, đối phương muốn lấy tính mạng của mình vậy thì dễ như trở bàn tay.
"Chậc chậc, có gì mà căng thẳng vậy?"
Một giọng nói thờ ơ lại hơi có vẻ bình tĩnh vang lên.
Bóng đen trong góc dần dần bước ra, hiện ra trong ánh nến, thân hình vạm vỡ, mái tóc đen buông xõa, trên người mặc huyền bào màu đen, trên mặt đeo mặt nạ màu trắng không mặt mũi, chỉ có một đôi mắt là để lộ ra bên ngoài.
Trên mặt nạ, viết hai dòng chữ đỏ tươi đột nhiên rơi vào mắt hắn.
Mười ba!
Số mười ba?
Làm sao hắn lại biết được thân phận thực sự của mình?
Là số một bán chính mình sao?
Tào Văn Liệt trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhưng vẫn âm trầm mở miệng: "Cửu U? Các ngươi muốn làm gì?"
"Số sáu, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cần gì mà phải tiếp tục thăm dò?"
Giọng nói chế giễu của Dương Phóng đột nhiên truyền ra.
Tròng mắt Tào Văn Liệt co rụt lại, biết quả nhiên chính mình đã bại lộ, vẻ mặt lập tức trầm xuống, mở miệng nói: "Số mười ba, ngươi tới tìm ta quang minh chính đại như vậy, không sợ bị người phát hiện sao? Ngươi ..."
P/S: Ta thích nào ... chương 3



Bạn cần đăng nhập để bình luận