Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 373: Báo lên tông môn sao?

Động tác hai người dừng lại, cau mày lại nhìn nhau.
Đến thật nhanh!
Trên mặt bọn họ lộ vẻ không vui nhưng vẫn là đặt chén rượu xuống đi ra khỏi nhà gỗ.
Trên mặt đất trống cách đó không xa
Dương Phóng ánh mắt lành lạnh, thân thể cao lớn, trên người mặc trường bào màu đen, một đôi mắt hướng về xa xa nơi Nghiêm phó quản sự và Mộc phó quản sự đang đi tới, nhìn tới quả tim hai người mất kiểm soát đập loạn cả lên, trên dưới toàn thân có loại cảm giác sởn tóc gáy khắp người.
Hai người khó hiểu nhìn nhau lần nữa.
Vị Tiêu quản sự này ...
Giống như có địch ý với bọn họ?
Hai người lại bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới, chuyện mưu đồ bí mật trong gian phòng gỗ của bọn họ sớm đã bị Dương Phóng nghe được rõ ràng, Dương Phóng có thể cho bọn họ một sắc mặt tốt thì mới là lạ!
"Ha ha, vị này chắc hẳn chính là Tiêu quản sự a?"
Nghiêm quản sự người mặc áo bào đen vừa lên đã nở ra nụ cười tươi, giả giả thật thật tiến lên nói chuyện.
Ầm!
Vừa dứt lời, Dương Phóng như thiểm điện vỗ một chưởng vào trên ngực của hắn, thế lớn lực mãnh, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
Phốc phốc!
Nghiêm quản sự lập tức phun ra một ngụm máu tươi, lồng ngực lõm vào, quần áo nổ tung, thân thể như quả bóng rách lập tức bay ngược rớt ra đằng sau, hung hăng bay ra nơi xa đằng sau, lập tức đập vào trên tảng đá lớn nơi xa.
"Lão Nghiêm, ngươi!"
Mộc quản sự ở bên cạnh trợn tròn mắt, vừa sợ vừa giận, vội vàng chộp vào trường kiếm bên hông.
Nhưng Dương Phóng xuất kiếm như điện, gần như ở lúc bàn tay Mộc quản sự vừa mới chạm vào trường kiếm bên hông, một luồng sáng lạnh hiện lên, lập tức cuốn qua năm ngón tay của hắn, máu tươi bắn tung tóe, vang lên tiếng kêu thảm.
A!
Bàn tay Mộc quản sự như bị sét đánh, lập tức rụt trở về như thiểm điện, phát ra tiếng kêu thảm tới khàn cả giọng.
Năm ngón tay cùng nhau tróc ra, máu chảy như suối.
Một màn như vậy đột nhiên xuất hiện làm cho tất cả mọi người đều sợ tới ngây người.
Đặc biệt là Trương Đạt ở một bên, mí mắt giật đùng đùng, quả thực không thể tin được.
Vị quản sự mới tới này!
Giống như nhất thời hồ đồ!
"Ngươi ... tại sao? Tiêu quản sự, tại sao?"
Mộc quản sự sắc mặt nhăn nhó, thân thể đau tới run rẩy, lui về phía sau, dùng tay trái nắm chặt bàn tay phải trần trụi của mình, khàn giọng quát lớn.
Tiêu Phóng này có phải điên lên rồi hay không!
Vừa tới đã động thủ đối với bọn hắn!
"Tại sao?"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng: "Mỏ bạc liên tục bị cướp bốn lần, các ngươi không có chút hành động nào còn dám đứng đó hỏi ta tại sao? Bản thân ta là quản sự mới tới, ngươi nói ta nên xử phạt các ngươi hay không?"
"Nhưng ... nhưng ngươi xem như muốn xử phạt chúng ta thì ngươi cũng phải nói một tiếng ở trước mặt Lỗ quản sự một tiếng ..."
Mộc quản sự nói với giọng đau đớn, còn đang giảo biện.
"Lỗ quản sự là cái nào?"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng: "Tại sao ta phải nói một tiếng với hắn, mỏ bạc này từ hôm nay trở đi cũng chỉ có Tiêu quản sự, ta muốn xử trí ai thì xử trí kẻ đó, còn cần phải hỏi ý kiến bất kỳ người nào sao? Hay là nói, ngươi cảm thấy bản thân mình có thân phận cao quý ở chỗ này thì ta không thể xử phạt ngươi?"
"Ngươi!"
Trong lòng Mộc quản sự phát lạnh, lại kinh hãi nhìn về phía Dương Phóng.
Gia hỏa này!
Là cái tên điên!
Đó là cái tên điên!
"Nói cho ta biết, ta có thể xử phạt ngươi hay không!"
Con ngươi Dương Phóng lạnh lẽo, đột nhiên quát chói tai một cái.
Mộc quản sự lập tức rùng mình một cái, cúi đầu.
"Có thể!"
"Đã có thể là được rồi, có thể thì thành thành thật thật đứng ở một bên chờ đó cho ta."
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng: "Trương Đạt, đi lấy sổ sách tới cho ta."
"Vâng, Tiêu sư huynh!"
Trương Đạt ở một bên, trong lòng rung động, vội vàng nhanh chóng lao đi, lao tới trước gian nhà gỗ, mang theo một bản sổ sách thật dày ra giao cho Dương Phóng.
Dương Phóng nhận lấy sổ sách, lập tức lật ra xem.
Một lát sau, ánh mắt khẽ hít lại một cái, giọng điệu lạnh lùng, "Mộc quản sự, trên này ghi chép tổng cộng bốn lần khai thác ra bốn vạn tám ngàn lượng bạc, những bạc này tất cả đều là bị người cướp đi sao?"
"Cái này ... đúng vậy, đúng vậy."
Sắc mặt Mộc quản sự biến đổi, cắn răng trả lời.
"Thật sao?"
Dương Phóng cười lạnh một tiếng nói, "Ta thấy bị người cướp đi toàn bộ là giả, sợ là sợ có người ở trung gian kiếm lời cho vào túi riêng đi!"
Ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc vào trên người Mộc quản sự và Nghiêm quản sự cách đó không xa.
"Không có, không có, tuyệt đối không có!"
Mộc quản sự vội vàng khoát tay.
"Có cũng được, không có cũng được!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, nói: "Tóm lại số bạc bốn vạn tám ngàn lượng đã mất đi, vậy thì nhất định phải tìm trở về, đã không biết là bị cướp đi đâu, vậy khoản bạc này sẽ để cho các ngươi tới nghĩ biện pháp đi, trong vòng ba ngày, ta muốn nhìn thấy khoản bạc này!"
Mộc quản sự đột nhiên biến sắc lộ ra vẻ kinh hãi.
Để bọn hắn bỏ ra?
Nói đùa cái gì!
"Tiêu quản sự, chuyện này xem như ngươi giết chúng ta thì chúng ta cũng không bỏ ra nổi, ngươi không nên ép người quá đáng, nếu ép chúng ta cùng lắm thì chúng ta đi báo lên tông môn."
Mộc quản sự phát ra tiếng gào thét.
"Báo lên tông môn sao?"
Dương Phóng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mộc quản sự, nói: "Các ngươi phụ trách bảo vệ mỏ bạc, lại một lần bị mất nhiều bạc như vậy, còn có mặt mũi đi báo lên tông môn, ta thấy báo lên tông môn thì không cần, ta là có thể thay thế tông môn, trực tiếp xử tử các ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận