Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 101: Chúc mừng người mới, đã tìm tới tổ chức!

Dương Phóng cắn răng một cái, vẫn là quyết định đi tới cục cảnh sát xem sao.
Điện thoại cũng gọi đến tận cửa rồi, không phải muốn tránh là có thể tránh được.
Lúc này mà tránh tránh thì sẽ chỉ làm cho chuyện càng trở nên phiền phức hơn mà thôi.
Hắn đeo giày, vội vàng đi ra bên ngoài, trên đường đón một chiếc xe taxi, lập tức đi thẳng tới cục cảnh sát.
Bên trong thành phố Phương, chỉ cục cảnh sát thôi cũng có bốn chỗ, đối phương chỉ định muốn để hắn tiến về Xương Bắc khu.
Xương Bắc khu cách nơi ở của hắn hơn 20 phút đi ô tô.
Dọc đường nhìn xe cộ đông đúc ngoài cửa sổ, Dương Phương suy nghĩ hồi lâu.
Cuối cùng, ở sau hơn hai mươi phút, taxi thuận lợi dừng lại ở cục cảnh sát Xương Bắc khu.
Dương Phóng xuống xe taxi, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn vào cục cảnh sát trước mắt, vẫn là cất bước đi vào.
Tại cửa chính có hai cảnh sát trẻ tuổi đang cầm những bức ảnh, họ cứ nhìn chằm chằm vào ngã tư.
Chẳng mấy chốc, có người phát hiện Dương Phóng, ở sau khi so sánh cẩn thận, hai tên cảnh sát này lập tức bước nhanh tới.
"Ngươi có phải là Dương Phóng tiên sinh không?"
Một tên cảnh sát trẻ tuổi trong đó hỏi.
"Đúng vậy, ta vừa mới nhận được điện thoại bảo ta tới nơi này để phối hợp điều tra."
Dương Phóng gật đầu, trong lòng càng thêm trang nghiêm.
"A, mời ngươi đi theo ta một lúc là được."
Cảnh sát trẻ tuổi kia nở ra nụ cười tươi, lập tức dẫn theo Dương Phóng, đi vào bên trong cục cảnh sát Xương Bắc khu.
Dương Phóng im lặng suốt quãng đường, lặng lẽ đi theo phía sau.
Sau khi cả hai đi qua khu vực báo cảnh công khai, trực tiếp đi thẳng đến tòa nhà cuối cùng, sau khi quẹt thẻ thang máy, lập tức ấn đến khu vực tầng năm.
Suốt đường đi, tên cảnh sát trẻ tuổi từ đầu tới cuối một mực duy trị nụ cười trên mặt, không nói một lời nào.
Một lát sau, thang máy mở ra, tiến vào bên trong hành lang.
"Dương Phóng tiên sinh, mời đến phòng 501."
Cảnh sát trẻ tuổi làm động tác chào một cái, nở ra nụ cười mỉm, rồi một mình đi vào thang máy, rời khỏi nơi này.
Phòng 501?
Dương Phóng hơi im lặng và ngẩng đầu nhìn lên.
Chẳng mấy chốc đã tìm được số phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Chỉ thấy bên trong gian phòng này đột nhiên đã có khoảng ba bốn mươi người ngồi ở đây.
Có người thấp giọng thảo luận với nhau, có người thì một mặt kích động, có thì mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng.
Sau khi cảm thấy có người đầy cửa đi vào, lập tức có người nhanh chóng quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười tươi.
"Lại có người mới đến rồi!"
Một người đàn ông trung niên trọc đầu trong đó cười nói.
"Người mới, nhanh đi đăng ký!"
"Chúc mừng người mới, đã tìm tới tổ chức!"
Những người khác cũng thi nhau cười nói.
Dương Phong trong lòng sôi trào.
Quả nhiên đúng như những gì hắn đoán!
Loại chuyện này đã định sẵn là không có khả năng giấu giếm được.
Chỉ là, đoạn đường đi tới này lại được giữ cực kỳ bí mật, ngoại trừ hai cảnh sát gặp phải ở cửa ra vào ngay từ đầu ra thì không nhìn thấy những cảnh sát khác.
Thậm chí ngay cả cảnh sát trẻ tuổi đưa mình tới lúc nãy cũng không có quyền lợi để tiến vào phòng 501 này, mà đã đi xuống ngay lập tức.
"Bác sĩ Dương, là ngươi, ngươi ... ngươi cũng tới đây sao?"
Trong đám người truyền đến một giọng nói ngạc nhiên.
Dương Phóng quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy y tá trẻ Phương Đình mặt hiện vẻ vui mừng ở trong đám người, giống như cực kỳ kích động.
"Ngạch, đúng vậy a, thật đúng là khéo."
Dương Phóng gật đầu hơi xấu hổ.
"Ngươi tên là Dương Phóng thật sao? Biệt danh của ngươi ở bên trong nhóm là 'Tùy Duyên' phải không?"
Một người đàn ông trung niên trên người mặc âu phục màu đen, cầm một quyển sổ bắt đầu đưa cho Dương Phóng đăng ký, "Đúng rồi, thân phận của ngươi ở bên đó là gì? Ngươi cũng ghi vào một chút."
Dương Phóng khẽ gật đầu, lực tức viết vào trên quyền sổ.
Chưởng quỹ cửa hàng Vạn Xuân.
Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu, nói: "Được rồi, trước tiên ngươi đi tìm chỗ rồi ngồi xuống đi."
Dương Phóng khẽ gật đầu, tìm một chỗ ngồi ở khu vực phía sau.
"Huynh đệ, thân phận của ngươi ở thế giới bên kia là gì vậy? Ta là một tên tiểu đầu mục của Tam Hà bang làm ở khu phố đông!"
Người đàn ông trọc đầu trước đó đột nhiên cười nói.
Những người khác tất cả cũng đều tò mò vây quanh, bắt đầu giới thiệu bản thân mình.
"Ta là Phó quản sự của Thanh Mộc bang."
"Ta thì làm ở Mông Phương thương hội, cũng là một tên Phó quản sự."
"Huynh đệ, ở bên kia ngươi làm cái gì vậy?"
. . .
"Ta chỉ là một chưởng quỹ nho nhỏ ở Hắc Hổ bang, quản lý một cửa hàng thuốc không lớn, tên là cửa hàng Vạn Xuân."
Dương Phóng nói.
"Cửa hàng Vạn Xuân sao? Ta giống như chưa từng nghe thấy bao giờ, đúng rồi, Hắc Hổ bang lần này không phải là đã chạy trốn rồi sao?"
"Đúng vậy a, nghe nói bang chủ Hắc Hổ bang dẫn người chạy trốn trong đêm, ngươi không có chạy theo sao?"
Mọi người tò mò thi nhau hỏi.
"Không có, thực lực của ta quá yếu, quá nhát gan, vẫn còn trốn ở dưới lòng đất."
Dương Phóng trả lời.
"Ngươi là mấy phẩm rồi?"
Người đàn ông trung niên trọc đầu hỏi.
"Nhị phẩm sơ kỳ!"
Dương Phóng nói.
"Mới Nhị phẩm thôi sao? Vậy quả thực quá yếu!"
"Đúng vậy a, Nhị phẩm thì quá yếu rồi, trước đó chắc chắn không chịu bỏ tiền ra rồi."
"Những người mạnh nhất trong nhóm chúng ta đều là Tam phẩm đỉnh phong."
"Đúng rồi, vị 'Thông Thiên giáo chủ' kia chắc là người xuyên không mạnh nhất trong thành phố Phương của chúng ta, đại cao thủ Ngũ phẩm!"
"Đâu chỉ Ngũ phẩm, không khéo người ta đã tới Lục phẩm rồi, lần này cần phải mời đối phương tới, như vậy mọi người nhất định có thể vượt qua được cửa ải khó khăn!"
. . .
"Các ngươi cũng đều nhận được cuộc gọi từ cảnh sát mà tới sao?"
Dương Phóng tò mò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận