Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 346: Sẽ sống lại

Một quản gia lập tức đi ra.
Hứa Mục Châu nhìn thoáng qua Tần thị đang bất tỉnh nhân sự, quay người đi về phía hậu đường.
Một người đàn ông trung niên với thần sắc đau buồn phẫn nộ nhìn thoáng qua phụ thân nhà mình rồi nhanh chóng đi theo.
Hậu đường tĩnh mịch.
Thần bí khó lường.
Bình thường đó là nơi Hứa lão gia tử bế quan, người bình thường rất khó đến gần dù chỉ một chút.
Vào lúc này.
Người đàn ông trung niên tính cả Hứa Mục Châu đi vào phòng.
Chỉ thấy một tác phẩm điêu khắc màu đen quái dị, lặng lẽ đứng trên bàn thờ trong phòng, tắc phẩm điêu khắc trên đó khắc họa một thiếu nữ đang mỉm cười, trông rất sống động và giống như thật vậy.
Hứa lão gia tử không nói lời nào, cung kính đi về phía bức tượng, chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm lại và lẩm bẩm điều gì đó.
Bỗng nhiên!
Phần bụng của bức tượng thiếu nữ trước mặt bắt đầu nhanh chóng phồng lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, trên đó hiện ra những đường gân, vặn và vặn vẹo, như thể có thứ gì đó bên trong sắp chui ra ngoài vậy, đảo mắt cái đã biến lớn như hình thù mang thai mười tháng.
Lạch cạch!
Một khối thịt cực lớn trực tiếp từ bụng thiếu nữ rơi xuống, phủ kín dịch nhờn, rơi vào trên mặt đất rồi lăn vài vòng.
Một lát sau.
Khối thịt nhúc nhích, bắt đầu dần dần mọc ra tay chân, mọc ra đầu.
Không bao lâu.
Hứa Quyền - Đại trưởng lão của Hứa gia chết thảm vào tối ngày hôm qua, sắc mặt tái nhợt chậm rãi từ dưới đất đứng dậy.
"Gia chủ. . ."
"Ai làm?"
Hứa lão gia tử mặt không biểu tình, mở hai mắt ra.
"Không nhìn thấy rõ khuôn mặt, có điều ..."
Sắc mặt Hứa Quyền thay đổi, "Tu vi của đối phương là Siêu phẩm, hơn nữa thân hình không cao, nhìn dáng người mà nói, dường như là Ngô Tam Giang, trưởng lão bế tàu của Thần Vũ tông!"
"Ngô Tam Giang!"
Hai mắt Hứa lão híp lại, nói: "Đối phương phát hiện ra lai lịch của chúng ta rồi?"
"Việc này phải trách ta, có mấy lần ta âm thầm hành động vào đoạn thời gian trước đều bị đệ tử Thần Vũ tông bắt gặp được, dẫn tới nghi ngờ, chỉ là, bọn họ chắc còn chưa biết được nội tình thực sự của chúng ta, nếu như biết thì cũng không chỉ đơn giả chỉ là hạ thủ với thuyền hàng của chúng ta, lần này ... càng giống như là cố ý cướp tiền, gõ Hứa gia!"
"Gõ Hứa gia?"
Hứa lão gia tử nói: "Ngươi đi xuống đi, hai ngày sau khi chuyện này đi qua thì ngươi rời khỏi Nam Sơn thành, không được lộ mặt."
"Vâng, gia chủ!"
Hứa Quyền chắp tay, đột nhiên phản ứng lại, "Đúng rồi, Tam tiểu thư và Ngũ tiểu thư ..."
"Sẽ sống lại."
"Vâng!"
Hứa Quyền khom người lần nữa.
Người đàn ông trung niên ở bên cạnh mở mật thất ra.
Hứa Quyền đi thằng vào biến mất khỏi nơi đây.
"Cha, người của Diệt Tà minh tối hôm qua đã tới liên lạc với chúng ta, chúng ta có nên tiết lộ chuyện này cho họ hay không, lợi dụng Diệt Tà minh một chút."
Người đàn ông trung niên cắn răng nói.
Ngô Tam Giang thế mà ra tay với Hứa gia bọn họ, cướp bóc tài vật của bọn họ, thậm chí còn giết chết người của bọn họ, cơn giận này không xả ra vậy thực sự trong lòng khó tiêu.
Nhưng trước mắt không có mệnh lệnh của bên trên tổ chức, bọn họ lại không thể để bại lộ một cách tùy tiện.
Chỉ có thể lợi dụng thế lực khác tới đối phó Ngô Tam Giang.
Mà Diệt Tà minh, không thể nghi ngờ chính là đối tượng tốt nhất để bọn họ lợi dụng.
Diệt Tà minh kéo người khắp nơi và đối nghịch với tổ chức Tà Đạo, lại tuyệt đối không nghĩ tới, Hứa gia được bọn họ lôi kéo lại chính là thành viên tổ chức Tà Đạo.
"Không cần phải nói quá rõ ràng, hơi tiết lộ một chút là được, tránh cho bọn họ lại truyền đi khắp thiên hạ."
Hứa lão gia tử nói.
"Vâng, cha!"
Người đàn ông trung niên phẫn hận gật đầu, nói: "Đúng rồi, còn có Ngư nhân, có báo tin này cho bọn họ biết hay không!"
"Không cần, chuyện này cứ để cho chính bọn họ tự đi điều tra, chúng ta tuyệt không được chủ động đi báo tin, bằng không, một khi tin tức này được để lộ ra thì chúng ta khả năng cũng sẽ bị lộ."
Hứa lão gia tử trầm giọng nói.
Người đàn ông trung niên gật đầu lần nữa.
...
Rượu tên Khổ Vô.
Nó có nghĩa cuộc sống là đau khổ và ngắn ngủi.
Trên chiếc thuyền nhỏ.
Dương Phóng trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành, trên người mang theo đao kiếm, ngồi ngay ngắn trên đầu thuyền, tay cầm một vò rượu, nhấm nháp thứ rượu mạnh trong vò.
Nhấp vào có vị đắng, khô cay, khó mà rất xuống, rất khác với những loại rượu thông thường.
Đó là loại rượu đặc biệt tồi tệ được uống bởi những người làm công việc của tầng lớp thấp hơn.
Nhưng kể từ khi kết thúc lần hành động trước đó, Dương Phóng dần dần lại trở nên yêu thích loại rượu này.
Ở thế giới hiện thực, hắn cũng không có thói quen uống rượu, chỉ là áp lực ở chỗ này rất lớn khiến hắn không thể nào giải tỏa được, chỉ có thể lựa chọn lấy rượu ra để giải tỏa.
Ngô trưởng lão, Trần quản sự đều là Siêu phẩm.
Bản thân mình làm việc dưới tay bọn họ, sau này Thiên Tinh Ngọc tủy có thể đạt được hay không đều phải nhìn vào sắc mặt của hai người này, trong lúc đó không biết còn phải làm ra bao nhiêu chuyện cho hai người này.
Về việc muốn bỏ dở giữa chừng?
Vậy thì càng không có khả năng!
Từ hành động hai ngày trước, đã mang ý nghĩa là hắn ta đã bị ràng buộc chung vào một chỗ với hai người này.
Một khi rời khỏi vậy kết quả chỉ có một.
"Tiêu gia, thời gian của ngài hiện tại thật đúng là tiêu dao, thật sự là niềm ước ao của biết bao người."
Vương Thái chèo thuyền, một mặt hâm mộ nói.
"Thật sao?"
Dương Phóng trả lời.
"Không phải sao, ngài bây giờ muốn thanh danh có thanh danh, muốn thực lực có thực lực, hiện tại ngay cả Ngô trưởng lão nghe nói cũng rất coi trọng ngài!"
Vương Thái cười nói, cũng không biết hắn có được tin đồn này từ chỗ nào.
Tóm lại ở trong mắt của Vương Thái, Dương Phóng chắc chắn đã trở thành người mới được yêu thích nhất của bến tàu, rất được coi trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận