Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1089 - Bái kiến đội trưởng!



Chương 1089 - Bái kiến đội trưởng!




Dương Phóng thân thể không động đậy, ngũ quan thâm thúy, vẫn như cũ lẳng lặng đứng ở đó, nhưng hai con mắt thâm thúy vô ngần giống như đã biến thành cực đêm, nhìn không thấy bất kỳ điểm sáng nào, nhưng lại hàm chứa vạn vật, lộ ra ba động tinh thần quỷ dị mà khó diễn tả, trực tiếp nhẹ nhàng quét thẳng về phía Hoắc Đô.
Nội tâm đối phương không yên, rất nhiều sát lục vừa đúng bị Nguyên Tâm Thần chủng khắc chế.
Ông!
Thú nhân - Hoắc Đô đột nhiên cảm thấy đầu óc nổ vang, trời đất quay cuồng.
Nỗi sợ hãi nhất và bóng ma tâm lý ẩn sâu trong lòng vào lúc này cũng giống như lập tức bị xé toang phong ấn nhiều năm, trùng trùng điệp điệp, chiếm cứ lấy biển cả tâm hồn của hắn, khiến cho hồn phách của hắn run rẩy, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, giống như rơi vào trong hồi ức kinh khủng nghĩ đến mà sợ, trên dưới toàn thân run lẩy bẩy, trong miệng lập tức phát ra tiếng gào thét tức giận mà biệt khuất.
Thời điểm hắn còn nhỏ cha mẹ đều mất, sinh ra vốn đã ăn nói cà lăm, sống nương tựa với muội muội của mình ..., nhận mọi ức hiếp ở trong bộ lạc ...
Mỗi ngày đều có đám tiểu đồng bọn tới đánh hắn, chế giễu hắn ...
Chỉ có tiểu Tuyết ở bộ lạc đồng cảm với hắn, thương cảm cho hắn, ngày ngày tới cửa quan tâm hắn ...
Thời gian dần dần trôi qua hắn và tiểu Tuyết sinh ra tình cảm, thề non hẹn biển hứa với nhau rằng sẽ không bao giờ rời xa ...
Nhưng rất nhanh giấc mộng tan thành mây khói, người nhà của tiểu Tuyết tìm đến, trên mặt tức giận, trong miệng gào thét, trực tiếp cắt ngang hai chân của hắn, cũng cưỡng ép đưa tiểu Tuyết đã có thai đi, mà ngay cả muội muội của hắn cũng gặp phải cảnh bị đám người kia cưỡng hiếp, cuối cùng dưới sự tức giận và uất ức mà tự sát ngay tại chỗ ...
Ở trong một ngày, hai người thân yêu đã mất...
Hai mắt Hoắc Đô đỏ lên, áo bào tung bay, hai tay ôm lấy đầu, kinh hãi kêu lên.
"A ... tiểu Linh ... Linh Linh .... a ..."
Hắn ném rìa lớn đi, quỳ rạp xuống đất, khóc thét thê thảm, ô ô vang dội.
Đại hán cao hơn ba mét khóc giống như một đứa trẻ đang khóc vậy, tuyệt vọng như thế, thương tâm như thế, lấy đầu đập đất, vang lên tiếng phan phanh, chấn động đến toàn bộ mặt đất khu vực đó đều đang có chấn động rất nhỏ.
Mọi thành viên trong tiểu đội thứ tám đều lộ ra vẻ kinh hãi, thi nhau nhìn về phía Hoắc Đô ngày thường cứng cỏi vừa đáng sợ.
Đây là Hoắc Đô sao?
Hoắc Đô khóc?
Bọn họ đều lộ vẻ mờ mịt, tuyệt không hiểu, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía Dương Phóng.
Là hắn?
Hắn khiến cho Hoắc Đô rơi vào trạng thái sụp đổ?
Điều này sao có thể?
"Đứa ngốc!"
Dương Phóng khẽ thở dài, khí tức cao xa, có loại cảm giác mông lung mờ mịt, khó mà nắm chắc được, giống như Ma Quân trải qua thăng trầm của cuộc đời, nhìn thấy phồn hoa và hồng trần trong thế gian, than thở cho thế gian vô thường.
Não hải mọi người nổ vang, vang lên ông ông.
Thật đúng là hắn!
Thật đúng là hắn!
Hắn ngay cả động cũng không động đã làm cho Hoắc Đô phải sụp đổ?
Xoát!
Lực lượng Nguyên Tâm Thần chủng chẳng mấy chốc đã rút trở về.
Hoắc Đô đang ở trong trạng thái gào khóc tuyệt vọng, đột nhiên ngừng lại, mặt mũi tràn đầy nước mắt, áo bào tung bay, đột nhiên phản ứng lại, bỗng nhiên đứng dậy khỏi mặt đất, lộ ra vẻ kinh hãi.
Một đôi ánh mắt hung ác lập tức nhìn về phía Dương Phóng.
Nhưng trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy đôi mắt của Dương Phóng, trong lòng phát lạnh lại vội vàng thu hồi ánh mắt lại, trong lòng khó có thể tin, vô cùng kinh hãi.
Quỷ dị!
Thực sự quá quỷ dị!
Chỉ một cái nhìn cũng khiến hắn rơi vào trong nỗi đau và sự tuyệt vọng của thời còn trẻ.
Mặc dù về sau chính mình có cơ duyên khác, làm bản thân lớn mạnh lên, giết sạch đám gia hỏa lúc đó đã cướp tiểu Tuyết đi, nhưng những gì trải qua trước đó vẫn bóng ma tâm lý đáng sợ của hắn, chôn sâu trong lòng hắn, không bao giờ cho người khác thấy.
Gia hỏa này lại có thể câu được bóng ma tâm lý chôn sâu tận đáy lòng của mình lên một lần nữa.
Nếu như vừa rồi hắn muốn giết chính mình thì chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
"Hoắc Đô sao rồi? Còn muốn tiếp tục thăm dò nữa không?"
Lam Vô Kỳ mở miệng hỏi.
Da đầu Hoắc Đô tê rần, không còn tiếp tục nhiều lời nữa, lập tức quỳ một chân trên đất, cung kính nói ra: "Thuộc hạ Hoắc Đô, bái kiến đội trưởng!"
"Bái kiến đội trưởng!"
Những người khác cũng thi nhau hành lễ, hai tay ôm quyền.
Hoàn toàn thần phục!
"Đứng lên đi."
Dương Phóng thân hình đơn bạc, mở miệng nhẹ giọng nói.
Mọi người đều âm thầm kính sợ.
Cao thủ!
Đây thực sự là một đại cao thủ siêu cấp!
Mỗi người đều âm thầm phấn chấn và mong đợi.
Có một vị đội trưởng cường đại như thế này, chắc chắn họ sẽ phát huy được lợi thế trong các nhiệm vụ tiếp theo.
Dù sao đi theo một người đội trưởng cường đại thế nhưng là có tỉ lệ sống sót cao hơn so với đi theo một tên đội trưởng yếu đuối.
Giống như Thánh Vân người đội trưởng trước đó của bọn họ là đến từ Thương Khung Thần cung, ban đầu cho rằng thực lực chắc chắn cao thâm, đủ mạnh để dẫn dắt đội của họ sống sót an toàn.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, Thánh Vân này cũng chẳng qua chỉ là một Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê bình thường mà thôi
Không chỉ hại chết chính bản thân mình mà còn gây ra tổn thất nặng nề cho các thành viên trong đội trước đó.
Nhưng Dương Phóng bây giờ, tuyệt đối mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Thánh Vân trước đó.
"Đội trưởng, lão phu Khâu Hải - Tông chủ Vấn Đạo tông, bái kiến đội trưởng!"
Tông chủ Vấn Đạo tông là người chủ động giới thiệu đầu tiên.
"Đội trưởng, thuộc hạ Đoạn Phong, bái kiến đội trưởng!"
Những người khác cũng bắt đầu thi nhau giới thiệu bản thân.
P/S: Ta thích nào ... chương 2 ... đợt này mình vừa mới chuyển công tác, đang làm quen với nơi làm việc mới nên ra chương có bất ổn, mong các đạo hữu lượng thứ, mình sẽ cố gắng dịch nhiều chương nhất có thể cho đến ổn định như trước.



Bạn cần đăng nhập để bình luận