Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 61: Lại xuyên không, tấm da thú

Hắn phát hiện ra rằng bộ não của mình dường như nhạy cảm hơn với nhận thức về chuyển động.
Tư thế luyện quyền của những người già này giống như được tự động phân giải ở trong đầu của hắn, mỗi một động tác đều trở nên vô cùng quen thuộc.
Vì nghiệm chứng điểm này, hắn lập tức đứng dậy, đứng ở một bên học theo.
Lần tập luyện này diễn ra suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên.
Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi hắn đã thực sự bắt chước trọn vẹn cả một bộ Thái Cực quyền.
"Tư chất của ta ở trong thế giới hiện thực cũng thay đổi?"
Dương Phóng kinh ngạc.
Nếu như đổi lại là trước kia, ngay cả những bài thể dục trên đài phát thanh đơn giản nhất, hắn cũng không có khả năng nắm giữ toàn bộ động tác trong vòng vài ngày.
Nhưng bây giờ hắn lại có thể nhìn Thái Cực quyền trong một lúc là đã có thể trực tiếp bắt chước được.
"Chẳng lẽ tư chất ở thế giới bên kia thật có thể ảnh hưởng tới hiện thực?"
Dương Phóng cau mày lại.
Có điều, hắn luyện Thái Cực quyền mấy lần, phát hiện cũng chỉ chỉ có chuyện như vậy.
Loại quyền pháp này không hẳn nói là quyền pháp, không bằng nói là môn thể thao dưỡng sinh, muốn trông cậy vào thứ này để đi đánh người thì căn bản là không thể nào.
Một lát sau, hắn rút kiếm gỗ trên người ra, bắt đầu tu luyện Vô Ảnh kiếm pháp.
"Chàng trai trẻ, kiếm thuật mà ngươi đang luyện là gì, nhìn giống như chưa từng nhìn thấy bao giờ vậy."
Một lão giả mặc áo khoác đột nhiên dừng lại nhìn về phía Dương Phóng với vẻ tò mò.
"Nào có kiếm pháp gì đâu, mò mẫm luyện cho vui thôi."
Dương Phóng dừng lại, cười ha ha, nói: "Đúng rồi, Thái Cực quyền kia sau khi luyện về sau thì thật có thể đánh người không?"
"Bây giờ là một xã hội pháp trị, tại sao phải đánh người? Thái Cực quyền vốn là một môn quyền pháp tu thân dưỡng tính, có thể làm cho thân thể khỏe mạnh hơn, cũng có thể làm cho lòng người được bình thản hơn, điều này có gì không tốt? Ngươi còn chớ có xem thường Thái Cực quyền, ta nghe nói rất nhiều người nước ngoài tập quyền anh đều thích, có thời gian là luyện tập Thái Cực quyền của chúng ta, nếu như vô dụng thì tại sao bọn họ phải luyện?"
Lão giả nói.
"Cũng phải, có vẻ hợp lý khi xem xét nó theo cách này."
Dương Phóng sửng sốt.
Trong lúc nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
"Trách thì trách người trẻ tuổi bây giờ đều quá đáng thất vọng, dẫn đến rất nhiều quyền thuật của quốc gia chúng ta cũng dần dần bị thất truyền, sau này muốn học chỉ có thể bỏ tiền ra nước ngoài để học."
Một lão giả khác thở dài.
"Đúng vậy a, người trẻ tuổi bây giờ đều không thích môn này nữa."
"Sớm muộn gì cũng sẽ để cho bọn hắn phải chịu thiệt thòi lớn ..."
Sau đó, như thể đã chạm vào điều gì đó, một nhóm người già thảo luận mồm năm miệng mười.
Dương Phóng ngồi ở đây một lúc, nhưng rốt cuộc không thể ở lại lâu hơn, tìm một cái cớ, tiếp tục chạy dọc theo con đường núi, dự định đổi sang một nơi khác để luyện kiếm.
Khi một nhóm người già nói về chuyện gì đó, họ sẽ nói chuyện không ngừng.
. . .
Vào hai ngày sau đó.
Dương Phóng vừa mới ăn cơm tối xong thì cảm thấy trên cánh tay trái chuyền đến từng đợt nóng rực quen thuộc.
0 ngày 0 giờ 9 phút 59 giây.
58 giây.
57 giây.
. . .
Hắn nhìn thoáng qua, lập tức nằm lên giường một cách vô cùng quen thuộc.
"Đại lão, nhớ rõ địa điểm giao dịch!"
Đột nhiên, điện thoại di động của Dương Phóng lại sáng lên lần nữa.
Mấy tên thành viên trong nhóm cùng lúc gửi tin nhắn tới.
Thế giới dần dần biến thành đen, như rơi vào vực sâu vô tận.
Sau đó lại dần dần chuyển sáng trở lại.
Dương Phóng há miệng thở hồng hộc, lại từ trên giường tỉnh lại ở một thế giới khác.
Bên trong gian phòng, ánh đèn lờ mờ.
Một ngọn đèn dầu nhảy nhót lấp lóe.
Hắn đứng dậy khỏi giường, lập tức hoạt động dưới giường một chút.
Mặc dù bên này chỉ trôi qua một giờ, nhưng hắn cũng có cảm giác như lạc vào thế giới khác, trong cơ thể bắt đầu nổi lên từng đợt cảm giác tê dại, tất cả đều là 'điểm kinh nghiệm' do tu luyện ở thế giới hiện thực mang lại.
Dương Phóng lập tức mở bảng thông tin ra, kiểm tra lần nữa.
Họ và tên: Dương Phóng.
Tuổi thọ: 21/50 tuổi.
Tu vi: Tam phẩm (80/120).
Tâm pháp: Dương Viêm quyết đại thành (593/840).
Võ kỹ: Tật Phong Thập Tam kiếm tinh thông (30/300), Vô Ảnh kiếm đại thành (100/1200), Đại Phi Phong Trượng pháp đăng đường nhập thất (200/500).
Kỹ năng: Rèn sắt đại thành (1/800).
Tư chất: Rất có tiềm lực (1/60).
. . .
Dương Viêm quyết quả nhiên lại thay đổi lần nữa.
Từ trước đó là đại thành (563/840) thì bây giờ biến thành (593/840).
Lần nữa tăng lên hơn ba mươi điểm.
Tiếp theo chính là Vô Ảnh kiếm cũng tăng lên 100 điểm.
"Thái Cực quyền quả nhiên là vô dụng."
Dương Phóng bỗng nhiên nói nhỏ.
Nghĩ lại cũng phải, công pháp thế giới này cũng không thể đưa vào hiện thực, thì công pháp trong hiện thực làm sao có thể đưa vào thế giới này?
Xem như đưa vào thế giới này thì đẳng cấp công pháp ở thế giới hiện thực đoán chừng cũng sẽ rất thấp.
Dương Phóng khẽ lắc đầu, đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện, lấy ra mấy lượng bạc vụn từ trong ngực, cộng thêm một tấm da thú đen sì không biết tên, giơ tấm da thú không biết tên này lên về phía ngọn đèn dầu để xem.
Trên tấm da thú lóe lên chữ viết kỳ lạ màu bạc, từng chữ như thể gà bới.
Dương Phóng quan sát một lúc cũng không thể nhìn ra tấm da thú này có manh mối gì.
Hắn lại xếp gọn tấm da thú này vào, sau đó mặc một chiếc áo choàng đen, đội một chiếc mũ đen trên đầu, đeo lên một chiếc mặt nạ ác quỷ màu đỏ, nhặt lấy cây Thiền trượng và bắt đầu lặng lẽ rời khỏi phòng.
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng thuốc, Dương Phóng lập tức chạy về địa điểm giao dịch đã hẹn trước với mấy người Lam tinh.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận