Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 193: Các ngươi đùa giỡn với ta sao?

"Được, vậy đệ tử bây giờ trở về chuẩn bị!"
Dương Phóng cắn răng một cái, ôm quyền rời đi.
Sau khi trở lại nơi ở.
Dương Phóng đóng cửa phòng lại, lấy bao của mình ra, lập tức kiểm tra lại tài phú hiện có của mình một chút.
Bạc còn thừa lại 353 lượng.
Kim Qua tử, Kim Diệp tử: 78 cái.
Đồ cổ ngọc khí: 79 cái.
Tịch Tà ngọc: 78 khối.
Còn lại là văn tiền thì không cần tính.
"Giao toàn bộ đống vàng này ra, chắc là cũng đã đủ rồi..."
Dương Phóng thì thào, chộp lấy đống Kim Qua tử, Kim Diệp tử chói mắt trước mặt, rất là không muốn từ bỏ, nhưng hắn vẫn là dùng sức trong tay, bóp cho hoa văn vốn có trên đó phẳng lại, sau đó cầm những thứ này lại đi tới tìm Chu trưởng lão.
Chu trưởng lão cũng không nghĩ tới Dương Phóng thế mà quay lại nhanh tới như vậy.
Khi hắn nhìn thấy Dương Phóng giao ra một bao lớn toàn là Kim Qua tử, Kim Diệp tử chói lòa, mà lấy tầm mắt của Chu trưởng lão vậy mà cũng không thể không hơi ngẩn ngơ.
Hắn khẽ hít sâu một hơi, nhanh chóng bình tĩnh lại, rồi nhìn về phía Dương Phóng một lần nữa.
Khá lắm!
Xem ra hắn còn là coi thường tên đệ tử này của mình.
Đây không phải là đệ tử?
Đây là thần tài!
"Chắc chắn đủ rồi, ngươi yên tâm, số tiền còn thừa lão phu sẽ không lấy của ngươi, làm xong trả lại số tiền còn thừa cho ngươi, sáng sớm ngày mai ngươi tới đây là được rồi."
Chu trưởng lão nói.
"Vậy đệ tử chờ đợi tin tức tốt từ sư tôn!"
Dương Phóng ôm quyền lui ra.
"Đi thôi, trên đường đi thong thả."
Chu trưởng lão phất phất tay, giọng điệu cũng hòa ái mấy phần ???.
Dương Phóng quay người rời đi, thở phào nhẹ nhõm.
Minh thiết vừa tới tay thì còn phải đi thu thập những tài liệu khác.
Tuy nhiên ở trước đó, hắn vẫn phải đi tới chỗ của Trình Thiên Dã một chuyến.
Dù sao chỗ của hắn còn thiếu mười bản võ kỹ Phàm cấp cho mình!
Hiện tại trên bảng võ kỹ của hắn, đã được hắn tu luyện tới viên mãn toàn bộ rồi.
Tư chất đạt tới tình trạng nhân tài kiệt xuất 70/90.
Đợi đến khi luyện thêm mấy môn võ kỹ nữa, tư chất chắc là có thể đột phá một lần nữa.
. . .
Màn đêm buông xuống.
Không có âm thanh.
Trong rừng tối đen như mực.
Dương Phóng ló đầu ra một lần nữa, quan sát xung quanh một chút, nhìn thấy không người để ý, thân thể nhoáng một cái, xương cốt to ra, đeo mặt nạ vào rồi rời khỏi nơi này.
Bên trong gian phòng.
Trình Thiên Dã, Nhậm Quân bình tĩnh chờ đợi ở chỗ này, trong lòng đều đang thấp thỏm.
Trên mặt bàn đặt vào một cái bao phồng lên, chính là võ kỹ mà Dương Phóng cần trước đó.
"Phương pháp này có thực sự khả thi không? Hay là ta xem thôi được rồi, đừng để xảy ra chuyện."
Trình Thiên Dã nói nhỏ, có mấy phần căng thẳng.
"Đừng nói chuyện nữa, rất có thể hắn đã sắp tới."
Nhậm Quân trả lời.
Thùng thùng!
Đột nhiên, tiếng đập cửa vang lên mà không có dấu hiệu báo trước nào.
Nhậm Quân và Trình Thiên Dã cả hai đều đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bên ngoài cửa phòng đen nhánh, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người cao lớn vạm vỡ, như là dán ở trên cửa phòng vậy, lúc tới lại không có bất kỳ khí tức nào.
Nếu như đối phương không gõ cửa thì bọn họ thậm chí còn không biết rằng đối phương đã đến.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, hoài nghi không thôi.
"Ai?"
Trình Thiên Dã vì xác định, khẽ hô lên một tiếng.
"Ta tới lấy hàng!"
Ngoài cửa truyền vào giọng nói khàn khàn.
Trình Thiên Dã ngay lập tức xác nhận điều đó, vội vàng chạy tới và mở cửa phòng ra từ bên trong.
Một thân ảnh cao lớn vạm vỡ màu đen, mặt không biểu cảm, trên mặt đeo một cái mặt nạ quỷ màu đỏ, ánh mắt lãnh đạm nhìn vào phía bên trong phòng, nói với giọng lạnh như băng: "Ngươi báo tin cho những người khác sao?"
"Không có, hiểu nhầm, đây là người của chính chúng ta."
Trình Thiên Dã vội vàng giải thích.
"Người một nhà?"
Bóng đen cười lạnh một tiếng, "Trước đó không phải ta đã từng nói, không được thông báo cho những người khác sao?"
"Là lỗi của ta, lần sau tuyệt đối sẽ không thông báo, võ kỹ mà bằng hữu cần, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ ở đây."
Trình Thiên Dã vội vàng nói sang chuyện khác.
Nhậm Quân ở đằng sau mang theo bao tới, cũng nở ra nụ cười tươi, nói: "Bằng hữu, tất cả đều là vì Lam tinh, ta sẽ không bán đứng ngươi, những thứ ngươi cần đều ở đây."
Hắn đưa bao tới cho Dương Phóng.
Dương Phóng vươn bàn tay rộng tới cầm lấy cái bao, ánh mắt đột nhiên phát lạnh, thả cái bao xuống, một bàn tay to lớn đột nhiên mò về phía Nhậm Quân, hô một tiếng, trong nháy mắt nắm lấy cổ của hắn, như là nắm cổ của một con gà vậy, sau đó nhấc hắn lên cao.
Nhậm Quân sắc mặt đỏ bừng, trong miệng ho khan, liều mạng giãy giụa.
Trình Thiên Dã lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng mở miệng nói: "Bằng hữu nhanh dừng lại, đây là vì cái gì?"
"Các ngươi đùa giỡn với ta sao?"
Dương Phóng cười lạnh, nắm chặt lấy Nhậm Quân.
Khoảnh khắc hắn cầm vào cái bao, đã nhạy cảm ngửi thấy được mùi gần như không thể phát hiện được.
Giống với Trùng hương!
Hơi đặc hơn so với Trùng hương.
Mấy người này thế mà để lại dấu hiệu ở trên bao?
Nếu không phải hôm nay bản thân mình vừa mới phối trí Trùng hương, cũng lợi dụng bản luyện cái mũi này tới vô cùng nhạy bén thì thật muốn bị hai người này chơi một vố.
Trên trán của Trình Thiên Dã lập tức toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng kinh hãi.
Bị phát hiện!
Hắn biết phương pháp này vô dụng mà!
Nhậm Quân thế mà cứ muốn thử.
Còn nói cái gì mà là thủ đoạn truy tung độc môn của Phủ thành chủ, người khác căn bản không có khả năng phát hiện.
Bây giờ thì xong con bê bê rồi.
Đối phương liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
"Chuyện gì cũng từ từ. . ."
Nhậm Quân ho khan kịch liệt, hai tung vung vẩy, "Ta không có ác ý, ta chỉ muốn duy trì liên hệ với bằng hữu mà thôi!"
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận