Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 984 - Tiếng sáo biến mất



Chương 984 - Tiếng sáo biến mất




Tiếng sáo véo vắt, thần bí khó lường, liên tục truyền đến từ đằng trước.
Ngoại trừ cao thủ Thánh Linh cảnh ra, quả nhiên không có bất kỳ người nào có thể nghe được.
Tiếng sáo câu hồn đoạt phách này, giống như chỉ đặc biệt nhằm vào Thánh Linh cảnh.
Từng bóng người chớp động không ngừng, không quấy nhiễu lẫn nhau, không nói một lời, tất cả đều nhanh đến cực hạn.
Nửa canh giờ sau.
Mọi người đã lần lượt rời khỏi thành trì, nhanh chóng chui vào bên trong một khu rừng sương trắng lượn quanh, núi cao rừng rậm, nhiệt độ cực thấp, hoàn cảnh phức tạp.
Sau khi tiến vào trong rừng, tiếng sáo đằng trước lập tức trở nên càng rõ ràng hơn.
Bước chân mọi người không ngừng, ngược lại tốc độ lại còn trở nên nhanh hơn.
Trong nháy mắt, rất nhiều người lập tức biến mất không thấy gì nữa.
"Tôn giả, chuyện lần trước xảy ra chính là ở chỗ này."
Huyền Long đạo nhân nói nhỏ.
Dương Phóng nhíu mày, nói: "Huyền Long đạo nhân, nếu như tiếng sáo truyền ra từ nơi này, thì như vậy vì sao trước đó ngươi không lập tức dẫn ta tới nơi này mà phải chờ ở trong thành rồi mới xuất phát? Khổng thể đi luôn tới nơi này sao?"
"Tôn giả có chỗ không biết, tiếng sáo này vô cùng quỷ dị, chỉ có ở bên trong thành thì mới có thể nghe được, ở bất kỳ một nơi nào khác đều không nghe được, hơn nữa chỉ có từ trong thành chạy theo thì mới có thể tìm được nơi này, từ chỗ khác chạy theo đều không tìm tới được nơi này, nơi này giống như là một cái không gian độc lập, vô cùng quái dị, không tồn tại ở trong mảnh thiên địa này."
Huyền Long đạo nhân ngưng giọng nói.
"Không gian độc lập?"
Dương Phóng ngạc nhiên.
"Đúng vậy."
Huyền Long đạo nhân nhỏ giọng trả lời.
A!
Ở vào thời điểm bọn họ tiếp tục chạy về phía trước.
Đột nhiên!
Một tiếng kêu đau đớn thảm thiết khác thường truyền đến từ phía trước, giống như giãy giụa cuối cùng trước khi chết vậy, lại giống như gặp phải loại tra tấn vô cùng đáng sợ nào đó vậy, xé toạc bầu không khí yên tĩnh nơi đây.
Vang vọng khắp nơi!
Mọi người trong lúc tiến lên lại không thể không lộ ra vẻ kinh dị.
"Lại có chuyện xảy ra!"
"Đồng bạn của ta đã biến thành một tấm da người!"
Một vài giọng nói kinh ngạc khiếp sợ phát ra từ trong khu rừng được sương mù dày đặc bao phủ.
Sau đó Dương Phóng phát hiện sương trắng xung quanh bắt đầu quay cuồng lên giống như chịu phải ảnh hưởng từ lực lượng thần bí vô hình nào đó, trở nên càng nồng đậm hơn.
Loại tiếng sáo quỷ dị kia thì đang dần dần biến mất.
"Nhanh đuổi theo, tiếng sáo sắp biến mất rồi!"
"Đi mau!"
Trong màn sương mù trắng xóa có người phát ra tiếng kinh ngạc kêu lên.
Sương trắng quỷ dị này có thể ngăn cản tầm mắt của cao thủ Thánh Linh cảnh, cho dù là Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê thì tầm nhìn cũng rất hạn chế, không cách nào nhìn xuyên qua khoảng cách xa.
Hai người Dương Phóng cũng lập tức tăng thêm tốc độ, đuổi theo màn sương trắng dày đặc.
Sương trắng càng ngày càng đậm đặc, càng ngày càng dày đặc, tựa hồ nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Trong quá trình này, có bốn hoặc năm tiếng kêu thảm cực kỳ chói tai liên tiếp vang lên.
Cứ như thể một điều gì đó vô cùng đáng sợ đang diễn ra liên tục.
Huyền Long đạo nhân đang lao về phía trước, đột nhiên hắn kêu lên một tiếng đau đớn, vẻ mặt thống khổ, thân thể dừng lại, hai tay nắm lấy y phục, không thể không phát ra từng tiếng kêu đau đớn.
Mí mắt Dương Phóng nhẩy một cái.
Trúng chiêu từ lúc nào?
"Cút!"
Hắn mở miệng quát lớn, di hình hoán ảnh, mở lĩnh vực ra, trong nháy mắt xuất hiện ở gần Huyền Long đạo nhân, ầm một tiếng, bàn tay vỗ vào sau lưng Huyền Long đạo nhân, liên tục vỗ vào nhiều chỗ đại huyệt của hắn, chân khí mãnh liệt của hắn nhanh chóng tràn vào trong cơ thể Huyền Long đạo nhân.
Rầm rầm!
Từ trong cơ thể của Huyền Long đạo nhân lập tức bay ra vô số lông tóc màu đen quỷ dị, sau đó đột nhiên cháy hừng hực, thi nhau hóa thành bột mịn.
Cuối cùng!
Huyền Long đạo nhân khôi phục lại lần nữa, vẻ mặt trắng bệch, miệng lớn thở hổn hà hổn hển, một mặt kinh hãi.
"Đa tạ ... đa tạ Tôn giả!"
Ánh mắt Dương Phóng trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Lông tóc màu đen!
Tại sao lại như vậy?
Khu rừng núi quỷ dị này đến cùng ẩn giấu đi bí mật gì?
···
Màn đên đen kịt, sương mù dày đặc bao phủ.
Từng tiếng sáo réo ra réo rắt liên tục truyền đến từ phía trước, mơ hồ lọt vào tai, hướng dẫn người chạy về phía trước.
Hai người Dương Phóng cũng không dừng lại, chẳng mấy chốc đã di chuyển lần nữa.
Tuy nhiên theo sương trắng càng ngày càng đậm, tiếng sáo phía trước cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng nhỏ.
Cũng may, Dương Phóng nắm giữ năng lực Phong luật, có thể khóa chặt chính xác phương hướng tiếng sáo truyền đến.
Lại qua một đoạn thời gian.
Theo bọn họ sử dụng tốc độ cao nhất mà chạy.
Cuối cùng!
Thân thể của bọn họ đột nhiên lao ra khỏi màn sương trắng.
Cảnh sắc trước mắt thay đổi hoàn toàn, lập tức xuất hiện ở một mảnh phế tích to lớn.
Những bức tường sụp đổ và mặt đất nứt nẻ khắp nơi, toát ra một bầu không khí mục nát vô hình.
Chỉ có một ngôi miếu cổ khổng lồ là còn được dữ được hoàn chỉnh, đứng giữa đống đổ nát.
"Đây là ..."
Ánh mắt Huyền Long đạo nhận lộ ra vẻ nghi ngờ không thôi.
"Tiếng sáo biến mất."
Dương Phóng tự nói.
Đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì đó, xoay người đi về phía sương mù màu trắng sau lưng, nhưng khi hắn vừa mới tiến vào sương mù màu trắng thì loại tiếng sáo quỷ dị kia lại xuất hiện một lần nữa.
Hắn lập tức hiểu ra.
Dường như tiếng sáo chỉ có thể được nghe thấy bên ngoài khu phế tích.
Sau khi tiến vào khu phế tích, tiếng sáo sẽ tự động biến mất.
P/S: Ta thích nào ... chương 2 ... cảm ơn haipro1235 đã đẩy 205 KP; longkhanhpro1986 đã đẩy 100KP; vinhtri99: 50 Kp vào ngay ngày đầu tháng để động viên, tự nhiên cảm thấy có nhiều động lực hơn :D



Bạn cần đăng nhập để bình luận