Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1207 - Đánh cắp bảo tháp?



Chương 1207 - Đánh cắp bảo tháp?




Từng chuỗi nhân quả trước mặt, tất cả đều kết nối về phía tòa bảo tháp to lớn kia.
Ngoại trừ Đại trưởng lão, còn có cao thủ khác của Thần thôn.
"Cái gì?"
Tần Thiên Lý giật mình.
"Hỏng rồi, món bảo vật kia của Tuần Thủ giả đã luyện chế thành công."
Sắc mặt Nhị trưởng lão thay đổi, sau đó nhìn về phía Dương Phóng và Tần Thiên Lý giải thích: "Vài ngàn năm về trước, đám Tuần Thú giả này vẫn muốn luyện chế ra một cái chiến bảo nghịch thiên, có thể thu người vào trong đó, sau đó lợi dụng uy năng của chiến bảo, hấp thu tinh khí và hồn phách của đối phương tới tẩm bổ vị lão tổ kia của bọn họ, đã nhiều năm như vậy rồi thế mà thật được bọn họ thành công."
"Nói như vậy Đại trưởng lão hiện tại khả năng là dữ nhiều lành ít rồi?"
Tần Thiên Lý vội vàng hỏi.
"Không, ta có thể cảm nhận được Đại trưởng lão và những người khác còn sống."
Dương Phóng khẽ nói.
Bảo tháp đó quả thực đáng sợ, mạnh như chuẩn Vương giả mà cũng không thể ngăn cản được.
Nhưng uy năng luyện hóa trong đó dường như cũng không có nhanh như vậy.
Ít ra trong thời gian dài như vậy đến nay, chuỗi nhân quả của Đại trưởng lão và những người khác vẫn còn y nguyên.
Chỉ là hơi có vẻ suy yếu.
"Tiêu huynh đệ, Tần huynh đệ, cái bảo tháp này vô cùng cổ quái, ngay cả ta cũng không có nắm chắc chống lại được, các ngươi đều trở về đi, một mình ta đi xem một chút."
Hoắc Thanh nói với giọng điệu trầm thấp
Đại trưởng lão và Thiên Yêu Vương cường đại như vậy vậy mà cũng bị bảo tháp hút vào, cho dù Dương Phóng và Tần Thiên Lý có ở lại, đoán chừng cũng không có một chút tác dụng nào.
Hắn không muốn để quá nhiều người hy sinh, dự định một mình tiến tới thăm dò.
"Không, ta đi cùng với ngươi, mặc dù ta không có nắm chắc đối với bảo tháp kia, tuy nhiên có thể thử nghiệm đánh cắp bảo tháp đó."
Hai mắt Dương Phóng chớp động, nhìn chằm chằm vào nơi xa.
Bảo tháp hiện tại thu nhỏ thành cao mấy chục mét, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng Hắc Ám Thần chủng thôn phệ nó vào bên trong không gian hắc ám.
Chỉ cần có thể đánh cắp được bảo tháp đó, say này chẳng phải lo không có cách nào cứu Đại trưởng lão ra?
"Đánh cắp bảo tháp?"
Nhị trưởng lão lộ ra vẻ mặt giật mình.
Tần Thiên Lý cũng choáng rồi, vội bàng nhìn về phía Dương Phóng.
Gia hỏa này còn có loại thủ đoạn này?
"Đúng vậy, có điều bây giờ phải mời Nhị trưởng lão trước tiên phá vỡ cấm chế trước mặt."
Dương Phóng khẽ nói.
"Được!"
Nhị trưởng lão gật đầu, sau đó phân phó Tần Thiên Lý lui ra ngoài trước.
Hắn thận trọng tới gần, hai tay kết ấn, ánh sáng tím thần bí nhàn nhạt hiện ra, đè xuống không gian vặn vẹo trước mặt.
Xuy xuy xuy!
Không gian vốn bị cấm chế phong tỏa đột nhiên bắt đầu chậm rãi chùng xuống.
Cấm chế trước mắt đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được tiêu tán đi ...
"Đi!"
Nhị trưởng lão nói nhỏ, thân thể hóa thành bóng đen, đột nhiên lóe lên.
Dương Phóng càng là nhanh chóng theo sau.
Nhị trưởng lão quay đầu nhìn thoáng qua Dương Phóng, âm thầm ngạc nhiên.
Thủ đoạn của vị Tiêu huynh đệ này xem ra thật quỷ dị!
Thân thể thu liễm không có một chút khí tức nào, gần như dung hợp hoàn mỹ với bóng tối.
Hai người vừa thận trọng vừa nhanh chóng lướt qua, dọc theo lỗ hổng cửa thành vừa mới bị Thiên Yêu Vương phá nát, đột nhiên lóe lên, nhanh chóng tiến vào bên trong thành trì to lớn.
Bọn họ tìm đúng phương hướng, lập tức lao về phía phương hướng bảo tháp mới vừa rồi.
Tuy nhiên vừa mới tới gần bảo tháp, hai người đã nhanh chóng ngừng lại, sắc mặt biến ảo, cảm nhận được một cỗ khí tức ngột ngạt và tối nghĩa.
Toàn bộ bảo tháp đen nhánh, trầm ngưng, lặng lẽ đứng sừng sững.
Giống như một tòa Thái Cổ Ma sơn, có một loại khí thế không thể ngăn cản!
Vào lúc này.
Ở gần bảo tháp này đang có mấy lão giả lặng lẽ đứng ở đó, mặt mũi đầy nụ cười nồng đậm.
"Không hổ là bảo vật chúng ta tốn mấy ngàn năm tinh lực mới luyện chế thành công, quả nhiên cường đại, ngay cả một vị chuẩn Vương giả cũng thu luôn vào rồi, từ nay về sau, còn có ai có thể ngăn cản?"
"Ta có thể dự cảm được trong tương lai không lâu, vị lão tổ thần bí mà cường đại kia chắc chắn sẽ bởi vì bảo vật này mà hoàn toàn trở lại trên đời này."
"Không sai, tuy nhiên cũng không thể chủ quan, Vương giả chúng ta bây giờ còn đang trong trạng thái bế quan, nhỡ đâu có Vương giả khác đột kích tới vậy chúng ta thế nhưng là không có niềm tin tuyệt đối!"
"Không sao, có đại trận của Vương thành, dù gì thì cũng có thể kéo dài tới thời điểm Vương giả chúng ta tỉnh lại trong trạng thái bế quan, chỉ cần Vương giả tự mình thúc giục bảo tháp này, cho dù đối mặt với Vương giả khác thì cũng có thể thu đối phương vào bên trong một cách dễ dàng."
Mấy người mở miệng cười nói.
···
Dương Phóng và Hoắc Thanh đều thầm thở phào, lặng lẽ quan sát ở cách đó không xa.
Tin tứ tốt duy nhất trước mắt chính là vị Vương giả của Tuần Thủ giả kia còn đang bế quan, còn chưa tỉnh lại.
Đây là cơ hội lớn nhất cho bọn họ.
Hai người nấp trong bóng tối, chờ đợi thời cơ.
Sau đó không lâu, mấy lão giả kia nở nụ cười, cuối cùng mới rời khỏi nơi này, chỉ phái mấy tên cao thủ Bất Diệt cảnh bình thường phụ trách bảo vệ bảo tháp.
Dương Phóng và Hoắc Thanh quyết định thật nhanh, lập tức bắt đầu nhanh chóng xuất thủ.
Ầm! Ầm!
Dị tượng của hai người trong nháy mắt kéo dài ra, hai bên chồng chất vào nhau, không gian vặn vẹo, uy lực không thể tưởng tượng, lập tức hò hét mà tới, trong nháy mắt bao phủ mấy tên cao thủ Bất Diệt cảnh kia vào bên trong.
Mấy tên cao thủ Bất Diệt cảnh kia biến sắc, muốn kêu lên một tiếng, lại hoàn toàn không có phát ra thanh âm.
P/S: Ta thích nào ... chương 8



Bạn cần đăng nhập để bình luận