Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 284: Từ trưởng lão

Nhưng cái đám Diệt Tà minh này ...
Lại có thể mê hoặc được lòng người, làm cho lòng người cam tâm tình nguyện đi chết ...
"Thế giới này nào có người tốt thực sự gì, đơn giản chỉ là những cuộc tranh đấu lẫn nhau giữ tổ chức này với một tổ chức khác mà thôi, người xui xẻo vẫn chỉ là những người dân bình thường."
Dương Phóng tự nhủ.
Hắn lại nhìn về phía bảng thông tin độ thành thạo xuất hiện ở trước mặt.
Chắc hẳn vào hai ngày sau, tu vi bản thân mình là có thể đột phá đến Bát phẩm đỉnh phong.
Lấy tu vi Bát phẩm đỉnh phong ra thi triển Bạo Khí quyết, phối hợp với Thiên Ma Chiến giáp thì có lẽ ...
Đôi mắt sắc bén của Dương Phóng chớp động.
Một lát sau.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, bỗng nhiên lặng lẽ đi theo cái phương hướng mà ba nam một nữ kia rời đi
Mặc dù Diệt Tà minh cũng thuộc dạng chẳng ra gì, tuy nhiên cũng có thể lợi dụng một lần.
. . .
Đáo đông náo loạn chẳng mấy chốc đã bị trấn áp xuống.
Hứa Như Thiên một mặt khó coi, chạy đến từ Tổng Binh phủ, mắt thấy đám người chết thảm trước mắt lại nhìn về phương hướng nơi xa.
"Diệt Tà minh, đám con chuột cống này, thật đúng là một khắc cũng không buông tha!"
Hứa Như Thiên cắn răng nói.
"Chủ thượng, có muốn lùng bắt trên phạm vi toàn thành hay không?"
Diệp Đỉnh Thiên hỏi.
"Không cần!"
Hứa Như Thiên âm trầm nói, "Xem như lục soát thì cũng rất khó để tìm ra được bọn họ, Diệt Tà minh tranh đấu với tổ chức Tà Đạo chúng ta nhiều năm như vậy, nếu như có thể đào ra được bọn chúng vậy thì chúng ta sớm đã làm được rồi."
"Thế nhưng là bọn họ cứ liên tục kích động bạo loạn, nếu chuyện cứ tiếp diễn như thế này thì dường như cũng không phải biện pháp tốt."
Chu Đào nói.
Hứa Như Thiên hừ lạnh một cái, nói: "Không cần lo lắng, chờ lực lượng tín ngưỡng hội tụ thêm một chút, cảm ứng của Tà Mẫu sẽ bao phủ lại toàn bộ thành, đến lúc đó, tự nhiên có thể tìm được bọn họ, những ngày tiếp theo cần phải để ý tới đám đông, không cho phép lại xuất hiện thêm bất kỳ bạo động nào!"
"Vâng, chủ thượng!"
Chu Đào, Diệp Đỉnh Thiên mở miệng nói.
Hứa Như Thiên lại lạnh lùng liếc nhìn đám người một cái, sắc mặt âm trầm, xoay người rời đi.
. . .
Mặt trời đã lặn hoàn toàn.
Bóng người ba nam một nữ thần bí một đường nhanh chóng chạy về phương hướng nơi xa, bàn chân giẫm lên trên những công trình kiến trúc khắp nơi, thân thể nhẹ như chim én, mỗi một bước đều có thể lao đi một quãng đường dài, lên xuống mấy lần mới đáp xuống bên ngoài một tòa kiến trúc kín đáo.
Gạch xanh ngói xanh, trước cổng là một đôi tượng sư tử đá lớn nằm xiêu vẹo.
Ở phía trước một con sư tử đá trong đó, có một người đàn ông trung niên, dáng vẻ nho nhã, trên người mặc áo trắng, khoảng bốn mươi tuổi, tóc mai hai bên đều bạc, khóe miệng lộ mỉm cười, nhìn về phía bốn người đang tới.
"Vương sư bá!"
"Ha ha ha ha, Vương sư bá quả nhiên lợi hại, mỗi lần lúc nào cũng có thể tính toán được thời gian chúng ta trở về."
Ba nam một nữ tất cả đều nở ra nụ cười tươi đi về phía trước.
"Không bị ai theo dõi đó chứ?"
Người đàn ông trung niên mỉm cười hỏi.
"Yên tâm đi, ngươi còn không biết bản lĩnh của chúng ta như thế nào nữa sao?"
Nữ tử trong đó một mặt kiêu ngạo, vỗ vào bộ ngực rung ring nói: "Ta thế nhưng là có được chân truyền của Quỷ trưởng lão, ai có thể phát hiện được chúng ta? Nếu không phải cái tên Chu Đào và Diệp Đỉnh Thiên kia xuất hiện thì chúng ta có thể kích động được càng nhiều người hơn!"
Trong mắt của người đàn ông trung niên mang theo vẻ yêu chiều, nói: "Đi thôi, Từ trưởng lão đã đến."
"Từ trưởng lão tới?"
"Đi, nhanh đi tới bái kiến Từ trưởng lão!"
Ba nam một nữ hai mắt sáng ngời, vội vàng chạy vào nhà.
. . .
Bên trong gian phòng.
Ánh nến nhảy nhót theo gió lay.
Đàn hương nghi ngút khói.
Đằng sau bức bình phong tuyệt đẹp, bốn năm người đàn ông trung niên đang tụ tập ở đây và đang thảo luận, xung quanh bọn họ còn có một nhóm nam nữ thanh niên khác, có đâu đó khoảng mười mấy người.
Ba nam một nữ trước đó vào lúc này đều vô cùng ngoan ngoãn đứng sang một bên.
"Lần này đi tới Bạch Lạc thành, hành trình gian nan vất vả, quả thực không dễ dàng, ngay cả Ngô trưởng lão cũng đã chết, xem như là một sự mất mát rất lớn."
"Từ trưởng lão không cần tự trách mình, từ khi gia nhập vào Diệt Tà minh, Ngô trưởng lão hẳn là biết tương lai phải đối mặt với cái gì, nếu như hắn ngay cả điểm giác ngộ này cũng không có, vậy sẽ không gia nhập vào Diệt Tà minh!"
"Không sai, người ai cũng có vận mệnh của mình, từ cái ngày bắt đầu gia nhập vào Diệt Tà minh, chúng ta đã làm tốt chuẩn bị hy sinh bất cứ lúc nào!"
"Hy sinh bản thân nhỏ bé để hoàn thành công việc của tập thể, đây là lời thề mà tất cả chúng ta đều đã lập, và khi cần thiết, chúng ta sẽ hy sinh bất cứ lúc nào!"
. . .
"Ừm."
Từ trưởng lão nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về phía một tấm bản đồ rồi nói: "Trước tiên hãy nói về tin tức trong Bạch Lạc thành một chút đi, đầu tiên, dựa theo thông tin tình báo thu được từ tổ chức Tà Đạo, bên trong Tổng Binh phủ đang ẩn giấu một viên Thần chủng, chỉ là bọn họ đã làm mất Đạo đồ, trong thời gian ngắn không cách nào lấy ra, chuyện này với chúng ta mà nói lại là một cái cơ hội khó có được.
Tiếp theo, tổ chức Tà Đạo bây giờ đang xây dựng đại trận, một khi thành công là có thể nối thẳng tới nhiều cái địa vực, cho tới trước mắt, đại trận đó đã xây dựng được hơn mười ngày, cũng sắp làm xong, chúng ta nhất định phải phá hủy nó một cách nhanh chóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận