Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 338: Đoạn gia có người như vậy không?

Khu vực bến tàu.
Trên một chiếc lâu thuyền to lớn.
Đền đuốc sáng trưng, bó đuốc chiếu sáng rực rỡ.
Giờ phút này lộ ra vô cùng náo nhiệt.
Từng bóng người với đôi mắt đỏ hoe chen chúc trong đám đông, trèo lên phía lâu thuyền.
Không ít người đã thuận tiện trèo lên thuyền và đã thành công mua được Tiêu Dao tán.
Bọn họ lần lượt cầm những chiếc túi da bò, nhúng ngón tay vào thứ bột bên trong, nhét vào lỗ mũi, hít vào một hơi thật sâu, trên mặt họ đột nhiên hiện lên cảm giác say mê nồng nặc.
Cách đó không xa.
Cho dù là Dương Phóng đứng trước tiểu viện của mình, cũng có thể thấy rõ ràng một màn như vậy, trong lòng cũng không thể không cảm thấy trầm mặc.
Tiêu Dao tán ...
Quả nhiên!
Đúng như những gì trong sự tưởng tượng của hắn.
Không nghĩ tới thế giới này cũng có thứ đó.
Dính vào thứ này lâu thì xem như Cửu phẩm, Thập phẩm đoán chừng cũng trốn không thoát khỏi đi ...
Hắn xoay người lại, tiến vào trong nhà, tiếp tục tu luyện.
. . .
Hồi Thiên kiếm.
Giống với âm Sát kiếm mà hắn đã tu luyện, đều là loại kiếm pháp lấy mau lẹ, nhanh chóng mà được biết đến.
Phối hợp thêm lực lượng tinh thần đến quấy nhiễu thì càng có thể giết địch ở vô hình, chú trọng lấy góc độ không thể tưởng tượng được đi giết người.
Chỗ Hồi thiên chính là có ý hồi quang phản nhật
Trên chiếc thuyền nhanh.
Dương Phóng không có việc gì, rút trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ, như ánh sáng lại giống như điện chớp, trong nháy mắt liên tục đâm ra mấy chục lần, kiếm ảnh (bóng kiếm) lập lòe, dày đặc hỗn độn, khó có thể phân biệt thật giả, ảo ảo thật thật để cho người ta không thể nào bắt giữ.
Chỗ tốt của việc có bảng thông tin đã hiện ra một lần nữa vào lúc này.
Ngay cả khi không cần quá nhiều không gian để luyện võ, hắn vẫn có thể cải thiện được độ thành thạo của mình.
Vào lúc này chỉ dựa vào một chiếc thuyền nhỏ, tương tự vẫn có thể đề cao cảnh giới của Hồi Thiên kiếm.
Từ khi đi tới bến đầu đưa tin, đảo mắt cái đã mấy ngày trôi qua.
Dương Phóng đã dần dần quen thuộc với chuyện trên bến tàu.
Hoàng hôn chạng vạng tối.
Sóng ánh sáng lung linh.
Toàn bộ cả dòng sông vàng óng, vẫn có nhiều thuyền lớn đang chạy.
Dưới sự dẫn đường của tùy tùng Vương Thái, Dương Phóng dần dần hoàn thành tuần tra, ngồi trên thuyền nhỏ chuẩn bị trở về.
Khi đi ngang qua một con thuyền buôn khổng lồ.
Dương Phóng đột nhiên nhướng mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
"Kia là thuyền lớn nhà ai vậy?"
Dương Phóng chỉ về phía trước.
"Thưa Tiêu gia, hình như là của Đoạn gia trong thành."
Vương Thái đang chèo thuyền quan sát tỉ mỉ mở miệng trả lời.
"Là thế lực chúng ta cần phải bảo hộ sao?"
"Đúng vậy, Đoạn gia mỗi tháng đều sẽ có không ít bạc tới hiếu kính, hơn nữa Đoạn gia còn là gia tộc của một vị trưởng lão trong tông."
Vương Thái trả lời.
"Tới gần đi!"
Dương Phóng sầm mặt lại.
Vương Thái kinh ngạc trong lòng nhưng vẫn khua mái chèo đi tới gần thuyền lớn.
"Vị bằng hữu Thần Vũ tông này, tại hạ là Đoạn Hải cung phùng Đoạn gia, bái kiến bằng hữu, không biết bằng hữu có chuyện gì không?"
Một người đàn ông trung niên đứng ở trên boong tàu, đột nhiên cao giọng hét lớn chắp tay hướng về Dương Phóng.
"Đoạn gia có người như vậy không?"
Dương Phóng âm trầm hỏi.
"Thưa Tiêu gia, chuyện này ... thật đúng là không rõ ràng lắm."
Vương Thái chần chừ nói.
Dương Phóng hừ lạnh, sau khi tới gần thuyền lớn, tung người nhảy lên, lập tức đáp xuống trên boong tàu.
Vương Thái cũng đi theo sát tung người nhảy lên rơi vào trên boong tàu.
Sắc mặt Đoạn Hải thay đổi, theo bản năng lùi lại một bước lộ ra nụ cười lấy lòng, tiếp tục chắp tay nói: "Vị bằng hữu này không biết xưng hô như thế nào? Có việc gì không?"
Hai mắt Dương Phóng nheo lại nhìn về phía boong tàu.
Trên boong tàu to lớn không có một bóng người
Toàn bộ chiếc thuyền lớn này yên tĩnh một cách khác thường.
"Làm sao? Thuyền buôn của Đoạn gia lại chỉ có một mình ngươi tọa trấn sao?"
Dương Phóng nói với giọng điệu lãnh đạm, đi về phía buồng nhỏ trên tàu ở đằng trước.
Thần sắc Đoạn Hải lập tức thay đổi, vội vàng mở miệng, "Bằng hứu chậm đã, trưởng lão nhà ta đang nghỉ ngơi ..."
Tạp sát!
Dương Phóng không khách khí chút nào, lập tức đá một cái đá tung cửa buồng nhỏ trên tàu ra.
Trong nháy mắt!
Trong hành lang, lít nha lít nhít thi thể đập vào mí mắt, một mảnh lộn xộn, có mùi kịch độc ở tiền sảnh.
Đều không ngoại lệ, tất cả đều là bị độc mà chết.
Vương Thái đi theo biến sắc, lập tức kinh hô lên.
Sưu!
Đột nhiên, hai luồng sáng lạnh lẽo đập vào trước mắt, nhanh chóng đâm thẳng về phía thân thể của Dương Phóng.
Đồng thời, Đoạn Hải ở sau lưng sắc mặt càng thêm lạnh lùng, trường đao lóe lên như ánh sáng, dùng tốc độ khó có thể tin nổi mang theo chân khí cường đại đáng sợ nhanh chóng chém vào phía phần gáy của Dương Phóng.
Đồ đáng chết!
Tại sao lại phải xen vào chuyện của người khác?
Tuy nhiên!
Phốc phốc phốc!
Trường kiếm bên hông Dương Phóng gần như trong nháy mắt được rút ra khỏi vỏ, nhanh như thiểm điện, gần như hai luồng sáng lạnh lẽo ở trước mắt vừa đánh tới cũng đã như thiểm điện đảo qua trên cổ hai người đằng trước, máu tươi lập tức bắn ra tung tóe.
Trong khoảng thời gian này không có bất kỳ ngừng ngắt nào cả tay xoay kiếm lại đâm vào chỗ mi tâm của Đoạn Hải.
"Ngươi!"
Khắp khuôn mặt Đoạn Hải là vẻ không thể tin được.
Phốc phốc!
Dương Phóng rút trường kiếm ra, mặt không biểu tình.
Thi thể Đoạn Hải lập tức vô lực bổ nhào xuống.
Ba ba ba!
Đúng lúc này.
Từng tiếng vỗ tay truyền ra từ bên trong boong tàu.
"Kiếm pháp tốt!"
Một người đàn ông phát ra tiếng tán thưởng.
Dương Phóng quay đầu quan sát.
Chỉ thấy bên trong buồng nhỏ trên thuyền, một người đàn ông trung niên cao lớn mặc áo bào màu vàng xuất hiện, vẻ mặt bình tĩnh, vỗ tay tán thưởng nhìn vào Dương Phóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận