Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 707: Ngụy Vô Tiên ta ở ngay chỗ này

"Thật không biết hay là giả vờ không biết?"
Dương Phóng nhìn xuống Hứa Cương, lạnh lùng nói.
"Thật không biết, ta nói là thật, bọn họ chia ra hành động rồi, bởi vì các thế lực lớn bây giờ quá cẩn thận, chúng ta không cách nào ra tay, cho nên bọn họ lại đi ra ngoài một lần nữa, chuẩn bị bắt một số tên Thất phẩm, Bát phẩm tới, chỉ có ta vừa mới đột phá, không cách nào đi ra ngoài, lúc này mới ở lại trong quán trọ."
Đạo tặc hái hoa kia sợ hãi vội vàng trả lời.
"Thật sao? Vậy các ngươi có mấy người?"
Dương Phóng hỏi lại lần nữa.
Muốn từ trên người này thẩm tra đối chiếu lại một số tin tức.
Để tránh cho cái tên đạo tặc hái hoa trước đó lừa chính mình.
"Bốn ... bốn người."
Đạo tặc hái hoa này nói với giọng điệu bối rối, nói: "Có điều, có điều chúng ta còn có một vị sư ... sư tôn ..."
Hắn không dám không khai thật, đối phương đã tìm tới cửa rồi.
Vậy chắc chắn sẽ nắm giữ một số tin tức.
"Sư tôn?"
Dương Phóng nhướng mày.
Đạo tặc hái hoa trước đó thế nhưng là không có nhắc tới tin tức này?
Xem ra hắn còn chưa thành thật cho lắm!
Đây là muốn ở trước khi chết lại chơi mình một cái đây!
"Sư tôn của ngươi bây giờ đang ở chỗ nào? Thực lực là gì?"
"Ta cũng không biết hắn ở đâu? Cho tới bây giờ đều là đại sư huynh phụ trách liên hệ, cao thủ chúng ta bắt được đều là do đại sư huynh chuyển giao cho sư tôn."
Tên đạo tặc hái hoa kia lo lắng nói.
"Có đúng không."
Dương Phóng tiếp tục hỏi thăm những tin tức khác.
···
Đông Lâm trấn.
Bên trong cứ điểm của Thất Sát bang.
Những ngọn đuốc được thắp sáng rực rỡ, lòng người đều bàng hoàng.
Tất cả bang chúng của Thất Sát bang ở nơi này đều tập trung ở trong đại viện, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong tay cầm thật chắc trường đao trường kiếm, nghiêm túc nhìn về phía bốn phương tám hướng.
Càng là có từng tên cung tiên thủ, trong tay cầm cung tiễn, không dám lơ là một chút nào.
Loại cảm giác căng như giây đàn này quá mệt mỏi.
Mỗi người đều có loại cảm giác lo lắng đề phòng.
Đặc biệt là Ngụy Vô Tiên - Phó Đà chủ ở nơi này, mặt mũi càng là đầy vẻ khó chịu, hung hăng nghiến răng.
Đáng chết!
Đây rốt cuộc là cái chuyện gì?
Hắn nay hơn bốn mươi tuổi rồi mà còn chưa gặp phải trường hợp nào làm cho người uất ức như thế này.
Đạo tặc hái hoa kia chẳng lẽ thật không có người nào đánh bại được sao?
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Phân đà chỗ bọn họ đã tổn thất nặng nề, từ cao tầng cho xuống bên dưới, từng nhân viên cao tầng liên tục bị mất tích, đầu tiên là con gái của Đà chủ bọn họ, sau đó là nàng dâu của Đà chủ bọn họ, sau đó nữa thì là Đà chủ bọn họ ...
Sau đó bọn họ báo cáo chuyện này lên tổng bộ, tổng bộ điều tới bốn vị trưởng lão Siêu phẩm đệ tạm quan, cứ tưởng rằng bốn vị trưởng lão Siêu phẩm đệ tam quan là có thể hàng phục được đối phương, thế nhưng lại không nghĩ tới bốn vị trưởng lão Siêu phẩm đệ tam quan này cũng mất tích luôn.
Này còn chưa tính là gì.
Sau khi bốn vị trưởng lão này mất tích, lại càng có một vị trưởng lão khách khanh càng lợi hại hơn đến.
Vốn cho rằng lần này xem như là ổn rồi.
Thật không nghĩ tới trưởng lão khách khanh Thánh Linh cảnh cũng bị thương nặng.
Cho tới bây giờ cũng không rõ là còn sống hay là đã chết.
Ngụy Vô Tiên cảm giác như chính mình cũng sắp đi toi rồi.
Đạo tặc hái hoa kia là hoàn toàn tiếp cận tới Thất Sát bang bọn họ, ngay vào thời điểm nửa canh giờ trước, lại bắt một vị quản sự của bọn họ.
Giờ phút này.
Hắn tập trung tất cả bang chúng cùng với gia quyến của bọn họ ở đây, mặt khác, chuẩn bị năm trăm cân thuốc nổ, mặt mũi tràn đầu vẻ bi phẫn, vì chính là để đồng quy vu tận với đạo tặc hái hoa kia.
Người Thất Sát bang có thể chết!
Nhưng tuyệt đối không thể bị sỉ nhục!
"Tới đi, nghiệt súc, Ngụy Vô Tiên ta ở ngay chỗ này, ngươi có gan thì cũng tới bắt luôn cả ta đi!"
Ngụy Vô Tiên hét lớn.
Năm nay hắn đã bốn mươi sáu tuổi rồi, đã ở vào Siêu phẩm đệ nhất quan, mặt mũi đầy râu quai nón, thân thể không được cao lớn cho lắm nhưng lại tràn đầy nhiệt huyết.
Sau lưng hắn.
Hai người xuyên không Lam tinh tên là Hách Ngọc và Tôn Kiến, hai người nhìn nhau cười khổ, trong lòng đầy sự tuyệt vọng.
Đậu xanh rau muống nhà nó!
Chuyện này là như nào!
Nếu họ gặp phải những phiền phức khác và để bọn họ chết, bọn họ cũng sẽ nhận.
Nhưng bọn họ lại là mục tiêu của đạo tặc hái hoa.
Càng quan trọng chính là!
Đạo tặc hái hoa này còn không có ăn kiêng, cả nam và nữ đều ăn sạch!
Bọn họ quả thực không muốn rời khỏi cái thế giới này bằng cách đau đớn tới thấu tin gan nát ruột dạ dày như thế này.
Thực lực hai người bọn họ hiện tại cũng không tính là yếu, đều ở vào cảnh giới Bát phẩm trung kỳ, nhưng bây giờ quả thực có loại cảm giác run lẩy bẩy.
"Đạo tặc hái hoa, không phải các ngươi muốn tiếp cận Thất Sát bang chúng ta sao? Ngụy gia gia của ngươi bây giờ đang ở chỗ này, có dũng khí thì cút ra đây cho ta, ngươi không muốn thải bổ Ngụy gia gia của ngươi sao? Ngụy gia gia của ngươi chờ đợi đã lâu rồi, không phải là sợ rồi chứ, ha ha ha ha ..."
Ngụy Vô Tiên cười lên ha hả, mặt mũi đầy vẻ quyết liệt.
Tuy nhiên vừa mới dứt lời.
Chợt một cơn gió lạnh thổi qua sân.
Ngọn đuốc chập chờn sáng tối.
Sau đó tất cả mọi người lập tức cảm nhận được thân thể phát lạnh, tất cả lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên, trong lòng hoảng sợ, giống như bị một tồn tại quỷ dị nào đó nhìn chằm chằm vào vậy.
"Tới, đạo tặc hái hoa tới rồi!"
Hách Ngọc hoảng sợ mở miệng hét lên.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận