Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 50: Đối chiến Vương Đông Lai

Trong toàn bộ quán rượu, đều đang nghị luận xôn xao.
Rất nhiều người có vai vế, người giàu có nghe được lời lẽ trong miệng của Vương Đông Lai thì không thể không đưa mắt nhìn sang, liên tục gật đầu.
Tại một quán trà nhỏ bên ngoài quán rượu.
Dương Phóng nghe thấy được thì liên tục bĩu môi.
Da mặt của cái thằng cha này thật dày, dày quá mức tưởng tượng.
Hắn ngồi ở chỗ này, không động đậy, chỉ uống nước trà yên tĩnh mà chờ đợi thời cơ.
Một bữa tiệc kéo dài tới cả một buổi chiều.
Cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, mọi người lúc này mới lần lượt rủ nhau đi về.
Những vị khách quý từng đôi ba người bước ra khỏi quán rượu, có người thì ngồi lên những chiếc xe ngựa xa hoa, có người thì đi bộ cùng với người hầu của mình trở về nhà.
Còn có những người khác thì lập tức đi thẳng tới thanh lâu nổi danh gần đó.
Vương Đông Lai nở ra nụ cười tươi, bước ra khỏi quán rượu với sự giúp đỡ của vài người bằng hữu, sau đó thì chắp tay nói, "Mọi người, xin cáo từ trước!"
"Vương huynh đi thong thả, thật đúng không nghĩ ra Vương huynh vậy mà còn là một thiên tài văn võ song toàn, không chỉ tu vi đã đạt tới Tam phẩm đỉnh phong mà ngay cả trên con đường thơ ca cũng tinh thông đến như thế, thật đúng là khiến người ta phải sợ hãi mà thán phục."
Một nữ tử mặc trong một bộ váy dài thanh lịch, nhẹ giọng nói lời cảm khái.
Nàng ta có khuôn mặt thanh tú, thân hình cao gầy, trên đầu có mái tóc dài đen nhánh mỹ lệ, dưới chân đi đôi ủng dài màu trắng, trong mắt nàng xuất hiện không thiếu vẻ sùng kính khó mà có thể che giấu được.
"Trương tiểu thư thật đúng là khách khí, tại hạ có mấy phần trình độ thì tự bản thân tại hạ biết được, như vậy đi xin cáo từ, cáo từ!"
Vương Đông Lai mỉm cười nói lời khiêm tốn, liên tục ôm quyền, quay người tiến vào bên trong chiếc kiệu của mình.
Trong lòng hắn tràn đầy vẻ tự đắc.
Trương tiểu thư kia tôn sùng bản thân mình như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ được bản thân mình bỏ vào trong túi ...
"Con đường thơ ca, quả đúng là thần khí để tán gái ..."
Vương Đông Lai cười thầm trong lòng.
Mấy tên người hầu khiêng kiệu lên, cùng với bốn tên hộ vệ đi bên cạnh, đi về phía nơi xa.
Mặt trời xuống núi, bóng đêm bao phủ.
Chỉ có thể nhìn thấy một vài ánh đèn lẻ tẻ trên đường phố.
Từ nơi này đi về phía Vạn Phúc thương hội, cần phải đi qua một số con hẻm nhỏ.
"Ai?"
Bỗng nhiên, một tên hộ vệ biến sắc, đột nhiên rút yêu đao ra, mở miệng quát lớn.
Ba tên hộ vệ còn lại cũng lập tức lao về phía trước, toàn bộ đều nâng cao tinh thần cảnh giác.
Trong con hẻm nhỏ, một người đàn ông mặc quần áo đen, đầu đội mũ rộng vành hơi cau mày, chậm chạp đi ra, nói với giọng nói khàn khàn, "Chỉ đi ngang qua."
Bốn tên hộ vệ nhìn chằm chằm vào người trước mặt với đôi mắt lạnh lùng.
Người áo đen chậm rãi đi tới, không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Nhưng vào lúc đi ngang qua bốn tên hộ vệ, đột nhiên hắn xuất thủ như điện, nhanh tới cực điểm khiến cho người ta hoàn toàn bắt lấy kiếm quang, thật giống như một luồng không khí xẹt qua, trong nháy mắt dừng lại.
Phốc phốc phốc phốc!
Vô Ảnh kiếm!
Một kiếm bốn thức!
Bốn tên hộ vệ biến sắc, lúc đang định kêu to thì phát hiện bất kể mình kêu như thế nào thì âm thanh cũng không thể phát ra ngoài, nơi cổ họng lại truyền tới sự đau đớn kịch liệt, muốn vội vàng che cổ lại kết quả đầu lâu đã lăn xuống dưới, chết ngay tại chỗ.
. . .
Cảnh tượng đột ngột xuất hiện này làm cho sắc mặt của những người hầu khiêng kiệu đều biến sắc, kinh hô lên.
Vương Đông Lai đang ngồi trong kiệu càng là đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Trên thực tế ngay từ khi Dương Phóng bước vào con hẻm, hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn với người này.
Nhưng dù cho thế nào đi chăng nữa hắn cũng không nghĩ tới kiếm thuật của người này lại cao siêu tới như vậy, vừa ra chiêu thôi đã lập tức miểu sát bốn người bên hắn.
"Thật can đảm!"
Vương Đông Lai gào to một tiếng, rút trường kiếm ra, thân thể đột nhiên lao ra khỏi kiệu, nhanh chóng tấn công về phía Dương Phóng mà đi, thế kiếm như mưa, dày đặc mà cô đọng, nhìn qua còn muốn tinh diệu hơn Vô Ảnh kiếm của Dương Phóng mấy lần.
Nhưng Dương Phóng lập tức vung ra bốn năm túi vôi bột về phía trước mặt của Vương Đông Lai, vừa nhanh vừa độc, trông giống như là ám khí vậy.
Vẻ mặt của Vương Đông Lai lập tức thay đổi, lập tức lấy trường kiếm nhanh chóng đâm tới, kết quả phanh phanh nổ tung, vôi bột màu trắng bay tứ tung khắp bầu trời.
"Hèn hạ!"
Hắn vội vàng nhắm hai mắt lại, vung vẩy trường kiếm của mình, nhanh chóng vung vẩy điên cuồng về phía mọi hướng
Thế kiếm kín kẽ, như là mưa to gió lớn, bảo vệ chặt chẽ kỹ càng bản thân mình.
Nhưng hắn lại không ngờ rằng Dương Phóng lại lập tức bắn về phía hắn một lượng lớn kim châm, lấy tu vi Tam phẩm trung kỳ của Dương Phóng bắn ra kim châm, uy lực có thể nói là rất lớn.
Keng keng keng keng!
Trong lúc nhất thời, tia lửa bắn ra tung tóe, vang ra thanh âm chói tai.
Ở dưới tình huống hai mắt nhắm nghiền, Vương Đông Lai dùng trường kiếm của mình nhanh chóng quét sạch phần lớn kim châm, nhưng vẫn có một vài kim châm nhanh chóng bắn vào trên người của hắn, phốc phốc vang dội, khiến hắn phát ra một tiếng kêu thảm.
Phanh phanh phanh!
Mà ở sau khi hắn kêu thảm lên, Dương Phóng lại nhanh chóng ném thêm bốn năm cái túi vôi tới, đập vào trên người của hắn.
"Ngươi là ai, ta chính là thiếu đông gia của Vạn Phúc thương hội, có chuyện gì cũng có thể từ từ mà nói!"
Vương Đông Lai vô cùng hoảng sợ, mở miệng kêu lớn.
Ngoại trừ mở hai mắt vào lúc đầu ra, thời gian còn lại, hắn đều đang nhắm nghiền mắt lại.
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy hơi thở nồng nặc của cái chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận