Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 629: Mấy vị, đây là ý gì?

"Rống!"
Trong lúc đó, một tiếng rồng gầm kinh khủng vang lên từ trong cơ thể Dương Phóng.
Sát khí cuộn trào trong nháy mắt lao ra lập tức va chạm vào trên lực lượng tinh thần vô hình, bịch một tiếng, trong nháy mắt chấn động đến vỡ nát cỗ lực lượng tinh thần vô hình kia.
Tạp sát!
Mấy chén trà bên trong gian phòng lập tức vỡ vụn mà không có dấu hiệu nào.
Ngay cả ngọn nến đang cháy cũng đột ngột lập lòe và vụt tắt trong tích tắc.
Người đàn ông mặc áo bảo đỏ biến sắc, rên lên một tiếng thê thảm, thân thể tại chỗ lộn ngược mà ra, lập tức rơi vào trong góc, kêu lên một tiếng quái dị.
Mấy người khác cũng thi nhau biến sắc, đồng loạt nhìn về phía Dương Phóng.
"Mấy vị, đây là ý gì?"
Sắc mặt Dương Phóng trầm xuống.
Lần này cũng không sử dụng Lôi âm, mà là lấy sát khí bên trong Long hồn trực tiếp đánh tan lực lượng tinh thần của đối phương.
Dù sao Long hồn cũng là một loại lực lượng tinh thần!
···
Bên trong gian phòng, ánh nến đã tắt, cả phòng tối om.
Hai người còn lại tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thực lực thật là cao thâm!
Bị nhiếp hồn bởi đôi mắt của Hàn Trùng Tử, thế mà có thể thoát khỏi trong nháy mắt?
Chẳng lẽ người trước mắt này cũng là một cường giả chuyên tu luyện một loại công pháp tinh thần cao thâm?
Sắc mặt Dương Phóng lãnh đạm, áo bào xanh trên người bay múa, bờ vai vạm vỡ, sau khi đánh bay người đàn ông áo đỏ một cách tùy ý, giống như không có bất kỳ khó chịu nào, một đôi mắt đầu tiên là lướt qua mọi người trong phòng, sau đó lập tức rơi vào trên người Hoàng Tam ở bên cạnh.
Hoàng Tam trợn mắt há hốc mồm, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chuyện này ...
Gia hỏa này thế mà có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của Hàn Trùng Tử nhanh như vậy.
"Ta tin tưởng ngươi mới đến đây để giao dịch và đó là những gì ngươi muốn làm đối với ta?"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng.
Hoàng Tam giật mình trong lòng, xuất hiện mồ hôi lạnh, vội vàng mở miệng kinh hô: "Chuyện gì cũng từ từ, đây không phải là ý tứ của ta."
Thân thể của hắn nhanh chóng lùi lại.
Keng!
Trường kiếm trong tay Dương Phóng sớm đã nháy mắt ra khỏi vỏ, giống như thiểm điện, chỉ thẳng về phía cổ họng của Hoàng Tam mà đi.
Hai người khác bên trong gian phòng sắc mặt thay đổi, sau đó nhanh chóng xuất thủ.
"Dừng tay!"
"Mau dừng lại!"
Bọn họ nhanh chóng công về phía sau lưng của Dương Phóng, quyền phong (quyền đánh vào không khí tạo thành gió) vù vù, chưởng ảnh (bóng hình bàn tay) liên miên, bao phủ về phía Dương Phóng, ý đồ bức bách Dương Phóng xoay tay lại phòng ngự.
Dương Phóng nhướng mày, thi triển thân pháp, Kim Xà kiếm sau khi được cải tạo trong tay vung lên đến, mang theo lực lượng cường đại, nhanh chóng đâm về phía hai người ở sau lưng mà đi.
Kiếm pháp phối hợp với thân pháp, cả người nhoáng cái như ánh sáng.
Hai người chẳng mấy chốc đã lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong Nguyên Dương thành lúc nào lại xuất hiện một vị cao thủ Thánh Linh cảnh mới như thế này?
Phanh phanh phanh phanh!
Liên tục có tiếng trầm đục phát ra.
Dương Phóng dựa vào kiếm pháp và thân pháp, dưới sự công kích của hai cao thủ, kiếm pháp quỷ dị đánh bất ngờ giống như thiểm điện, liên tục đâm về phía các bộ phận quan trọng của hai người.
Cả hai người phát ra từng tiếng kêu quái dị, ở dưới kiếm pháp và thân pháp của Dương Phóng, liên tục bị đâm thương thân thể, vội vàng nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Dương Phóng.
Ngay vào lúc trường kiếm trong tay Dương Phóng tiếp tục đâm về phía cổ họng của Hoàng Tam.
Đột nhiên, hắn sinh ra cảm ứng, nhướng mày, không nghĩ ngợi chút nào lập tức vung trường kiếm lên, lấy một loại góc độ không thể tưởng tượng được lập tức quay trở lại.
Một kiếm đâm về sau lưng.
Một bóng người thân thể thon gầy, toàn thân đen nhánh giống như quỷ mị nhanh chóng tiếp cận, bàn tay khô gầy giống như quỷ trảo, đi lên hung hăng chộp về phần gáy của Dương Phóng.
Theo trường kiếm của Dương Phóng đâm ra, bóng người đen nhánh hừ lạnh một tiếng, ban đầu là chộp vào phần gáy của Dương Phóng lập tức nhanh chóng thu hồi lại, năm ngón tay như thép ròng nhanh chóng điểm vào trên trường kiếm vang lên tiếng leng keng.
Chỉ có điều trường kiếm như bóng với hình cũng không có thay đổi phương hướng.
Mà là vẫn đang cực tốc đâm về phía bóng người màu đen một cách nhanh chóng.
Bóng người màu đen biến chiêu cực nhanh, thân pháp hiện lên, hai móng vuốt mang theo một cỗ lực lượng băng hàn âm trầm, nhanh chóng chộp lấy, cuốn ra những cơn gió lốc kỳ dị.
Những cơn gió lốc này giống như hóa thành một vòng xoáy, khiến cho lực lượng ở không gian xung quanh theo đó mà gợn sóng, nhanh chóng dẫn dắt trường kiếm của Dương Phóng với ý đồ trực tiếp rút trường kiếm của Dương Phóng ra.
Nhưng Dương Phóng hừ lạnh một tiếng, thân pháp biến đổi, trường kiếm tiếp tục lấy một loại đường cong quỷ dị, nhanh chóng đâm về phía bóng người màu đen, mỗi một kiếm đâm ra, không gian đều giống như đang mơ hồ run rẩy.
Keng keng keng keng keng!
Âm thanh thanh thúy, lực lượng nhộn nhạo.
Ngay sau đó là liên tục vang lên mấy chục lần tiếng va chạm.
Đến cuối cùng thân thể hai người nhoáng một cái, cùng nhau lùi lại một lần nữa.
Ngay vào lúc bàn chân bóng người màu đen kia giẫm mạnh, còn muốn tiếp tục lao tới, đột nhiên một giọng nói bình tĩnh lập tức vang lên.
"Dừng tay!"
Xoát!
Thân thể bóng người màu đen dừng lại, lập tức lui lại, thành thành thật thật thả lỏng hai tay, cúi đầu xuống.
Khí đen trên người hắn tản ra, Dương Phóng lúc này mới nhìn thấy rõ chân dung của người này.
Chỉ thấy người mặc một chiếc áo bào đỏ tươi, trên đầu đội một cái mũ cao cao màu đỏ, mặt trắng không râu, thần sắc lạnh lùng, khoảng chừng đâu đó bốn mươi năm mươi tuổi.
Một đôi mắt trũng sâu, giống như những con dao độc, như muốn khoét sâu vào lòng người.
Thái giám?
Dương Phóng nhướng mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận