Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 407: Càn khôn?

Bên trong hang động có động thiên khác, tràn ngập một loại mùi mục nát.
Dường như đã lâu lắm rồi không có người từng tới.
Sau đó không lâu, Dương Phóng đến một khu vực tương tự như phòng làm việc, nhìn thấy rất nhiều sách được xếp dày đặc trên giá sách ở một bên.
Hắn lập tức đi qua, bắt đầu quan sát từng cái.
Chỉ tiếc khi hắn cầm lấy một quyển sách ở trên, toàn bộ sách sớm đã nát rữa, bị sâu kiến cắn không còn hình dáng.
Chỉ có thể nhìn thấy mấy hàng chữ ở phía trên nhất.
"Thanh Vân đan phương!"
"Luyện đan? Đáng tiếc!"
Dương Phóng lẩm bẩm.
Nội dung bên trong đã hỏng toàn bộ.
Hắn lại tiếp tục cầm mấy quyển sách khác ở trên kệ quan sát, đều không ngoại lệ, tất cả đều bị gặm cắn tới rất nghiêm trọng, gần như không tìm thấy một bản hoàn hảo nào.
Đột nhiên, Dương Phóng để ý tới cách động phía sau giá sách có những dòng chữ, lập tức đẩy giá sách ra rồi đưa ánh mắt nhìn về phía vách tường.
Viêm Bạo chương!
"Lại là võ kỹ Siêu phẩm?"
Hai mắt Dương Phóng lóe lên, bắt đầu quan sát cẩn thận.
Chẳng mấy chốc hắn phát hiện ở trên vách động này cũng không phải chỉ lưu lại một loại công pháp.
Ba môn được khắc dày đặc trên đó.
Viêm Bạo chưởng!
Băng Liệt chỉ!
Hoán Thần đại pháp!
Ở bên cạnh Viêm Bạo chưởng còn khắc lai lịch của những môn võ học này, cùng với đủ loại giới thiệu liên quan tới những môn võ học này.
Những võ học này chính là của một giáo phái thần bí tên là Dạ Thần giáo để lại.
Vào vô số năm về trước, Dạ Thần giáo đã từng là thế lực lớn đệ nhất bên trong Bạch Trạch vực, một mực tín ngưỡng thần linh, tự cho mình là hậu duệ của thần linh, chỉ tiếc về sau bởi vì đủ các loại nguyên nhân mà bị thế lực khắp nơi cùng nhau nhằm vào.
Trong trận chiến kéo dài mấy năm, cuối cùng cũng không thể cầm cự đống đỡ được, chia năm xẻ bảy, nhanh chóng bị các thế lực lớn quét sạch.
Và sau khi một người trong số họ thoát chết với một vết thương nặng đã để lại tất cả võ học của mình ở lại động phủ này, chờ đợi một người có duyên.
Dựa vào những ghi chép trên vách động, Viêm Bạo chưởng, Băng Liệt chỉ đều là võ học chính thống mà chỉ có mạch của tông chủ mới được tu hành, đều là loại cao thâm mạt trắc, uy lực to lớn.
Về phần Hoán Thần đại pháp thì càng là bí mật bất truyền của Dạ Thần giáo.
Tuy nhiên!
Ở sau khi Dương Phóng quan sát cẩn thận cái gọi là Hoán Thần đại pháp thì lại cau mày lại, cảm thấy có gì đó không đúng.
Hoán Thần đại pháp chú trọng buông mi tâm tổ khiếu, dựa theo pháp môn đặc thù tiếp dẫn tàn hồn thần linh còn sót lại từ nơi sâu xa nhập thể, dùng cái này thu hoạch được lực lượng cường đại thuộc về thần linh.
"Tiếp dẫn tàn hồn thần linh?"
Nói đùa cái gì vậy?
Xác định sẽ không bị thần linh đoạt xá đó chứ?
Dạ Thần giáo này sẽ không phải cũng là Tà giáo đó chứ?
. . .
Trong hang động.
Dương Phóng giơ bó đuốc lên cao, lặng lẽ quan sát mấy canh giờ mới nhớ kỹ Viêm Bạo chưởng và Băng Liệt chỉ ở trên vách động, sau đó rút Kim Xà kiếm ra trực tiếp phá hủy nội dung ba môn võ học ở trên vách động.
Đặc biệt là Hoán Thần đại pháp, quá mức yêu dị, chính hắn cũng không muốn học, càng là không hy vọng người khác học được.
Sau khi Dương Phóng hủy đi chữ viết ở trên tường thì tiếp tục tìm tòi ở trong hang động.
Một lúc sau, hắn lại tìm thấy một cánh cửa nhỏ ở một bên của phòng làm việc, lập tức cất bước đi tới.
Chỉ thấy nơi này dường như là phòng ngủ.
Một chiếc giường đá không lớn nằm ngang ở nơi này.
Trên giường đá thì là một bộ xương khô, được phủ đầy tro bụi và mạng nhện, trần ngập một loại khí tức khó tả.
Trong tay bộ xương khô này còn nâng một cái hộp kim loại không lớn, cả chiếc hộp đen nhánh được dây xích nhỏ bé một mực cuốn chặt.
Dương Phóng nhíu mày, lập tức rút Kim Xà kiếm ra, nhẹ nhàng chọc về phía hộp kim loại, lập tức đẩy hộp kim loại ra khỏi trên người của đối phương, sau đó một kiếm chém mở hộp.
Chỉ thấy đồ vật trong hộp lập tức rơi xuống đầy đất.
Sau khi hắn quan sát cẩn thận thì hắn nhặt một chiếc bình ngọc trắng dưới đất lên.
Trên bình ngọc có dán nhãn.
Thiên Hoàng đan.
"Lại là đan dược?"
Dương Phóng mở nắp bình ra, ánh mắt nhìn vào bên trong chiếc bình, sau đó đổ đan dược ra.
Chỉ thấy đan dược bên trong sớm đã biến chất, một mảnh đen nhánh trần ngập mùi vị mục nát.
Hắn lộ ra vẻ tiếc nuối.
Dạ Thần giáo cách hiện nay đã quá lâu rồi, xem như đan dược cao cấp cỡ nào đi nữa, trải qua vô số năm tháng mục nát cũng không có khả năng bảo tồn được.
Dương Phóng tiếp tục quan sát những thứ khác.
Ngoài bốn, năm bình ngọc màu trắng, còn có một chiếc nhẫn màu xanh lục sáng bóng.
Trong lòng Dương Phóng hơi động, nhặt chiếc nhẫn đó lên, quan sát cẩn thận.
Càn khôn.
Trên mặt nhẫn có khắc chữ viết nhỏ bé.
Có một tia sáng trong mắt của Dương Phóng.
"Càn khôn?"
Chẳng lẽ là loại đồ vật kia?
Theo bản năng hắn ngưng tụ lực lượng tinh thần lao về phía chiếc nhẫn trong tay, đột nhiên cảm thấy lực lượng tinh thần của mình tựa hồ đụng phải một bức tường cứng rắn lạnh lẽo, lại bị hung hăng đẩy trở về.
Dương Phóng không cam lòng, lại ngưng tụ lực lượng tinh thần, tiếp tục thăm dò.
Sau nhiều lần thăm dò liên tiếp, một sự bất thường cuối cùng đã được phát hiện.
Ngoài sự cứng rắn và lạnh lẽo này, có một khu vực yếu ớt khác thường, giống như một vũng nước trong, linh lực trong nháy mắt thẩm thấu qua đó.
Xoát!
Dương Phóng hơi nheo mắt lại, trên mặt hiện lên từng nét mặt khó tả.
. . .
Nửa canh giờ sau.
Lạch cạch! Lạch cạch!
Từng tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận