Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 750 - Ngươi đã tỉnh



Chương 750 - Ngươi đã tỉnh




Trong một chỗ kín đáo.
Đám người Từ Khai, Nhậm Quân, Trình Thiên Dã, tập trung hần trăm người xuyên không ưu tú, đang mưu đồ bí mật ở nơi này.
Trong đó tất nhiên bao gồm cả mấy người xuyên không tham gia hành động của Đại Uyên quân vào đêm qua.
Giờ phút này, bọn họ một năm một mười, kể lại rõ ràng chuyện đã xảy ra vào tối ngày hôm qua cho đám người Từ Khai nghe.
Sau khi đám người Từ Khai nghe xong, trong lòng đều rung động, không thể tưởng tượng nổi, hai mặt nhìn nhau.
"Bàng Vạn Chung thế mà lại chết rồi?"
Trình Thiên Dã nói với giọng điệu thì thào, tâm trạng hoảng hốt.
Vào ngày hôm qua, hắn vừa mới khen Bàng Vạn Chung xong, cho rằng hình ảnh của Bàng Vạn Chung ở trong lòng mọi người Bắc vực đã gần với một vị thần!
Nhưng vào lúc trời tối, đối phương đã bị người thiết giáp giết chết!
Người thiết giáp này đến cùng có phải là người xuyên không hay không?
Lần đầu tiên họ cảm thấy nghi ngờ sâu sắc về nhận thức trước đây của mình.
Người thiết giáp giết Bàng Vạn Chung như thế nào?
"Hơn nữa lần vây công Cửu U này quá mức kỳ quặc, ta nghi ngờ là Thái tử cố ý âm chết Bàng Vạn Chung ..."
Ngô Phong người xuyên không trong Đại Uyên quân, thay đổi sắc mặt, tranh thủ nói ra hoài nghi của mình.
"Đúng, chúng ta cũng có hoài nghi như vậy!"
Mấy người xuyên không khác ở bên cạnh cũng vội vàng nhanh chóng bổ sung.
Mấy người Trình Thiên Dã, Từ Khai, Nhậm Quân nghe xong thì càng cảm thấy giật mình.
Cái gì?
Thái tử là cố ý?
"Có Lôi âm, có kịch độc, chắc chắn là người thiết giáp ở trong Bạch Trạch vực kia, đối phương chắc chắn là người xuyên không ..."
Nhậm Quân gian nan nói.
Nếu không, nhiều đặc thù như vậy, không có khả năng có người nào giống như vậy!
Chẳng lẽ Cửu U thần bí này, thật ra chính là tổ chức Thiên Thần?
···
Nam vực.
Trong hoàng thành.
Răng rắc!
Một chén trà đẹp và tinh xảo đã bị Hoàng đế hung hăng ném xuống, vỡ tung tóe trên mặt đất.
Nước trà bên trong bay ra ngoài và bắn tung tóe khắp nơi.
Bên trong gian phòng, mấy vị thái giám, cung nữ một mặt sợ hãi, vội vàng nhanh chóng đi ra, bắt đầu quét dọn.
"Bàng Vạn Chung, chết!"
Vẻ mặt Hoàng đế Tử Vân Thiên vô cùng khó coi, hai tay nắm chặt vào nhau, toàn thân tràn ngập khí tức đáng sợ.
Chuyện ở Bắc vực, hắn đã nhận được cấp báo từ Thái tử!
Nói cái gì mà hắn cứu viện không kịp, khiến Bàng Vạn Chung chết, bị người thiết giáp giết chết!
Lấy cái cớ này quả thực hoang đường!!
"Đứa con trai tốt này của trẫm đúng là càng ngày đi càng gần với Thương Khung Thần cung."
Tử Vân Thiên nói với giọng rất lạnh lùng.
Thái tử năm đó mắc phải sai lầm lớn, chính mình bất kể hiềm khích trước đó, cho hắn cơ hội ăn năn, để hắn quản lý Bắc vực, nhưng sau lưng hắn lại âm thầm chiêu mộ nhân sĩ giang hồ, buôn bán cấm vật của Hoàng thất, thường xuyên qua lại với Thương Khung Thần cung, hắn thật cho rằng mình không biết cái gì sao?
Chính mình nếu không phỉa nghĩ tới chuyện cốt nhục thân tình thì sớm đã tự tay đập chết hắn rồi!
Nhưng hắn bây giờ thế mà âm thầm hại chết Bàng Vạn Chung, cố ý cản trở con đường cải cách của chính mình!
Đây cũng không phải là lòng lang dạ thú!
Mà căn bản là não tàn! Là ngu ngốc!
"Vạn Chung chết rồi, mười tám vạn Đại Uyên quân ở Bắc vực tử thương thảm trọng, Thương Khung Thần cung lấy lý do Bàng Vạn Chung bỏ mình, cường thế tham gia vào thế cục ở Bắc vực, công nhiên phản đối cải cách, hiện tại, Bắc vực đã trở thành một mớ hỗn độn."
Tử Thiên Hùng thống lĩnh Đại Uyên quân, nói với giọng điệu hững hờ, con ngươi nửa khép nửa mở, nói: "Cái chết của Bàng Vạn Chung lần này chắc hẳn là do Thương Khung Thần cung cố ý gây nên!"
Ầm!
Hoàng đế Tử Vân Thiên giận tím mặt, một bàn tay đánh nát một cái bàn gỗ tử đàn lớn, khí tức toàn thân cuộn trào mãnh liệt: "Nghịch tử, nghịch tử!"
Lần cải cách này hắn cược mọi thứ, chỉ vì để hậu nhân thoát khỏi cái bóng của Thương Khung Thần cung, nhưng bây giờ nghịch tử lại chủ động cấu kết với Thần cung, cản trở con đường cải cách của chính mình!
Hành động coi trời bằng vung như vậy, há có thể được dung thứ?
"Hoàng huynh bớt giận, ta nghĩ tiếp theo, Thái tử dưới sự sắp xếp của Thương Khung Thần cung, chủ động lôi kéo các bang phái lớn, các đại tông môn, sau đó thả ra tin tức, nói cải cách của vương triều làm trái lòng người, thỉnh cầu đình chỉ cải cách!"
Hoàng đế Tử Vân Thiên hít sâu một hơi, trong lòng cuộn trào mãnh liệt, một lát sau, lạnh giọng nói: "Thương Khung Thần cung, trẫm chờ bọn họ ở Hoàng thành, có gan thì đến đi!"
···
Trong hang động tĩnh mịch.
Hoàn toàn tĩnh mịch.
Dương Phóng đau nhức toàn thân, chậm rãi mở hai mắt ra, đập vào mi mắt là nham thạch là tối đen, mấp mô, khô ráo lạ thường.
"Nước ... nước ..."
Theo bản năng miệng ho khan một lúc, trong cổ họng giống như thể đang bốc khói vậy.
"Ngươi đã tỉnh."
Một giọng nói ôn hòa vang lên, rất đột ngột, sau đó một bóng người mặc huyền bào màu đen, trên mặt đeo mặt nạ xuất hiện, trong tay cầm một cái bát sứ đi về phía Dương Phóng.
Dương Phóng kinh hãi trong lòng, vội vàng nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, lại cảm thấy trên dưới toàn thân như đao cắt, đau nhói vô cùng, thân thể thiếu chút nữa thì bổ nhào xuống.
Lại có người tiếp cận đến bên cạnh mình?
Chẳng mấy chốc Dương Phóng phát hiện người tới.
"Số một?"
Hắn có vẻ ngạc nhiên.
Số một lại tìm được chính mình!
Rốt cuộc hắn định làm cái gì?
"Ngươi bị thương rất nặng, ta đã từng nhắc nhở với ngươi, sử dụng Huyết Linh quyển trục, kinh mạch trên người sẽ đứt từng khúc, trong thời gian ngắn rất khó khôi phục lại, có điều, lúc đó ngươi bị Nguyên Mộc đạo nhân truy sát, ngoài việc sử dụng Huyết Linh quyển trục ra, dường như cũng không còn biện pháp nào khác."
P/S: Ta thích nào ... chương 9



Bạn cần đăng nhập để bình luận