Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 713: Tần trưởng lão nhanh cứu mạng!

Không bao lâu.
Ngọn lửa hừng hực bốc cháy trực tiếp ở sân bên cạnh, theo đó là khói đặc cuồn cuộn, lộ ra rất là bắt mắt trong đêm tối.
Bang chúng của Thất Sát bang vừa mới đi nghỉ ngơi không được bao lâu thì lại lộ ra vẻ kinh hoảng, vội vàng nhanh chóng lao ra.
"Cháy rồi!"
"Nhanh chữa cháy a!"
"Cháy rồi!"
Keng keng keng keng!
Tiếng đánh chiêng vang vọng, vang vọng trong đêm tối.
Toàn bộ Phân đà của Thất Sát bang đã trở nên đại loạn.
Bên trong gian phòng.
Hai người Hách Ngọc và Tôn Kiến vừa mới trở về không lâu thì biến sắc, vội vàng lao ra ngoài lần nữa, lao vào trong sân, nhìn về phía ánh lửa cháy hừng hực cách đó không xa.
Nhiệt độ cao cực nóng phun ra ngoài, bao trùm lấy mọi thứ.
Tất cả bang chúng đều đang múc nước một cách điên cuồng, nhanh chóng lao về phía biển lửa.
"Không tốt, coi chừng điệu hổ ly sơn!"
Hách Ngọc hô lớn lên, vội vàng lao về phía đám người, hô lớn: "Dừng lại, nhanh dừng lại, đừng chữa cháy nữa!"
"Đúng, nhanh dừng lại!"
Tôn Kiến cũng phản ứng lại, vội vàng hô hào theo.
···
Nơi xa.
Tại Liệt Hỏa bang.
Chẳng mấy chốc mọi người đã nhận được tin tức này.
"Phân đà Thất Sát bang bốc cháy rồi?"
Long Uyên giật mình nói.
"Đúng vậy, tên Tần Thiên Liệt kia bảo thủ, không nghe khuyên bảo của chúng ta, muốn một thân một mình, hiện tại chắc chắn đã bị đạo tặc hái hoa theo dõi, không cần nghĩ cũng biết đạo tặc hái hoa chắc chắn muốn nhân lúc này sẽ bắt người trong lúc hỗn loạn!"
Một trưởng lão Siêu phẩm đệ tam quan nói.
"Đại trưởng lão, nên làm cái gì bây giờ? Có cần đi viện trợ không?"
Long Uyên quay đầu nhìn về phía lão giả cao gầy ngồi xếp bằng ở trên giường.
Lão giả cao gầy mặt không biểu tình, không động đậy, sau đó nói với giọng lạnh lùng: "Làm sao ngươi biết trận hỏa hoạn lớn này không phải là vì cố ý dẫn dụ chúng ta tới đó?"
"Cố ý dẫn dụ chúng ta tới đó?"
"Bên phía Hồ gia chỉ có một tên Thánh Linh, nhỡ đâu chúng ta bị dẫn đi, đối phương lại xuất thủ với Hồ gia thì nên làm như thế nào?"
Lão giả cao gầy nói với giọng lạnh lùng.
"Có khả năng!"
Long Uyên vội vàng nói.
"Lấy bất biến ứng vạn biến, chuyện của Thất Sát bang để chính bọn họ đi giải quyết, ban ngày đã đi khuyên bảo bọn họ rồi, đây là chính bọn họ không nghe theo lời khuyên, không trách được người khác!"
Lão giả cao gầy nói với giọng lạnh lùng.
···
Khu vực của Hồ gia.
Dưới mái hiên đen nhánh.
Tồn tại một cái bóng đen không lớn.
Lão giả sắc mặt hồng nhuận, đang yên lặng trốn ở chỗ đó, ánh mắt mịt mờ, thân thể không động đậy, gần như chỉ cách mọi người của Hồ gia đúng một bức tường.
Khí tức trên dưới toàn thân hắn nội liễm, giống như cây gỗ khô, giống như hoàn toàn dung hợp với bóng đen, nếu như dùng mắt thường để nhìn thì căn bản không phân biệt được.
Loại bí thuật này chính là bí mật bất truyền của Hoan Hỉ giáo, một khi vận chuyển có thể để cho khí tức của người vận chuyển hạ thấp xuống tới cực hạn, cho dù người có tu vi cao hơn hắn rất nhiều thì cũng không có khả năng phát hiện được.
Hắn đnag chờ đợi cơ hội.
Chỉ cần người của Hồ gia thả lỏng một chút thì hắn có thể xuất hiện trong nháy mắt, lập tức bắt đi hai tên cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan rồi lại nói.
Mục đích chủ yếu của đêm nay không phải là vì giao thủ.
Mà là nhanh chóng rời khỏi đây.
Kẹt kẹt!
Đột nhiên, cánh cửa mở ra, mấy tên cao thủ Hồ gia nhảy ra ngoài, từ trên cao rơi vào trên nóc nhà, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía nơi xa.
"Phân đà Thất Sát bang lại xảy ra chuyện!"
"Đám đạo tặc hái hoa kia đang động thủ đối với Thất Sát bang!"
Bọn họ nghẹn ngào kêu lên.
Lão giả quỷ dị trong bóng tối nhìn chằm chằm vào mấy người trước mắt, khóe miệng dần dần nở ra nụ cười âm trầm quái dị.
···
Phân đà Thất Sát bang.
Lửa lớn cháy hừng hực.
Đám đông hỗn loạn.
Khắp nơi đều là tiếng la hét đinh tai nhức óc.
Cho dù là Hách Ngọc, Tôn Kiến thì cũng đang liều mạng hô to, nhưng bọn họ cũng không thể khiến đám đông bình tĩnh lại mà ngược lại, khiến sân càng trở nên hỗn loạn hơn.
Trong lúc đang hô to, Hách Ngọc lại chợt nhớ ra một chuyện.
"Khoan đã, đạo tặc hái hoa kia không phải là chạy tới bắt ta đó chứ?"
Trong lòng hắn đột nhiên trở nên hoảng loạn.
Hiện tại ở bên trong Phân đà, ngoại trừ Tần trưởng lão ra, cũng chỉ có hai người là hắn và Tôn Kiến là có tu vi cao nhất, làm không khéo tên đạo tặc hái hoa kia thật muốn nhằm vào hai người bọn họ.
Ở thời điểm xuất hiện loại ý nghĩ này, ánh mắt Hách Ngọc vội vàng quan sát xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng của Tôn Kiến lại phát hiện đám đông hỗn loạn, ánh lửa sáng rực, nơi nào còn có thể nhìn thấy được tung tích của Tôn Kiến.
Không chỉ có như thế!
Một cảm giác âm hàn lạnh lẽo khiến hắn sởn tóc gáy đột nhiên dâng lên từ sau lưng của hắn, cho dù là ở gần lửa cháy hừng hực vậy mà còn cảm thấy lạnh khó tả.
Giống như có chuyện quỷ dị không rõ nào đó sắp xảy ra.
"Không tốt!"
Hắn hoảng sợ trong lòng.
Chẳng lẽ bị để mắt tới rồi?
"Tần trưởng lão nhanh cứu mạng!"
Hách Ngọc hét lớn một tiếng, vội vàng lao về phía chỗ ở của Tần trưởng lão.
"Ha ha ha ha ..."
Một tràng tiếng cười quỷ dị nhẹ nhàng đột nhiên truyền vào trong tai của Hách Ngọc, cảm giác lạnh lẽo đáng sợ truyền đến từ sau lưng hắn càng rõ ràng hơn.
Sau đó, một bàn tay trắng trẻo, còn mềm mại hơn cả bàn tay của nữ tử đột nhiên thò ra sau lưng hắn, nắm lấy vai hắn.
Sắc mặt Hách Ngọc lập tức tái mét lại, lập tức muốn kêu to lên.
Nhưng lại phát hiện, khi bàn tay kia chạm vào vai hắn, giọng nói của hắn thật giống như biến mất vậy.
Không cần biết hô như thế nào, trong mồm từ đầu đến cuối cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận