Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 330: Diêm trưởng lão

Hai cái đầu này được bảo tồn xem như hoàn hảo, không có bị lửa thiêu hủy.
Lờ mờ có thể phân biệt ra, đây chính là đầu của Giang đường chủ và Việt đường chủ.
"A!"
Một vị trưởng lão trung niên nhịn không được ngẩng đầu lên trời gào thét, một cỗ chân khí hùng hậu mà đáng sợ phát tán ra từ trong miệng của hắn, lập tức khiến mặt sông hai bên phát ra tiếng nổ phanh phanh phanh.
Đôi mắt của trưởng lão này đỏ hoe, trần ngập bi thương và hận thù. (Diệt Tà minh này giống như tổ chức khủng bố vậy).
"Đi, trở về cứ điểm trước đi, cùng ta giải thích rõ ràng mọi chuyện!"
Vị trưởng lão này muốn rách cả mí mắt, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nhìn về phía đám người do Chu Võ cầm đầu.
Một đám người xuyên không Long quốc lông tơ lập tức dựng đứng lên, trong lòng bất an.
. . .
Vào buổi sáng.
Chưởng quỹ Ngụy Long Thiên đã dẫn theo đội ngũ còn sót lại, khởi hành một lần nữa vội vàng rời khỏi ngôi miếu hoang đổ nát.
Trong lúc đó bọn họ nghĩ tới nát óc cũng không thể nào hiểu được tối qua đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra đây.
Vô duyên vô cớ lại có nhiều người chết đến như vậy, nhưng hàng hóa của bọn họ thì vẫn còn y như cũ không tổn hại chút nào, quả thực không thể nào tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ là có cao thủ đi qua, sau khi quyết đấu với nhau một trận xong rồi bỏ đi sao?
"Mọi người, tiếp sau lại đi một ngày một đêm nữa là có thể chạy tới Nam Sơn thành, tiếp theo vì phòng ngừa biến cố tiếp tục xuất hiện, ta quyết định không cần nghỉ ngơi, mọi người chịu vất vả một chút, tích cực đi đường, tiến về Nam Sơn thành thật sớm một chút!"
Chưởng quỹ nói.
Đấm người thi nhau truyền tới âm thanh đồng ý.
Hầu hết trong số họ đều như vừa trở về từ cõi chết, không còn ai dám tiếp tục qua đêm nơi hoang dã nữa.
Ước gì có thể đến Nam Sơn thành càng sớm càng tốt.
Một ngày một đêm sau đó cũng không phải là tuyệt đối yên bình.
Ngay cả trong một vực rộng lớn như Bạch Trạch vực này vẫn có sự xuất hiện của một số Tà Linh.
Đêm khuya, mấy con Tà Linh lặng lẽ đi theo sau lưng bọn họ, nhưng đáng tiếc bị chấn nhiếp bởi Tịch Tà ngọc trên người mọi người, sau khi theo đuôi hơn mười dặm thì dần dần biến mất.
Bên cạnh khúc nhạc dạo đầu này ra, về sau ngược lại còn gặp một đợt yêu thú.
Ở dưới sự hợp lực của tất cả mọi người thật vất vả mới giết chết được con yêu thú này.
Vào hai ngày sau.
Khi ánh mắt trời đã ngả về tây.
Dòng người đi tới.
Một tòa thành thị to lớn hiện ra trong tầm mắt, trong đó núi sông liên miên, đường thủy chằng chịt, bao phủ một vùng chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn.
Nói là một thành trì, nhưng trông ít nhất cũng phải lớn hơn gấp bốn năm lần so với Bạch Lạc thành.
"Phương huynh đệ, đã đến Nam Sơn thành, nếu như ngươi muốn bái sư, chỉ cần hỏi thăm một vòng trong thành là có thể tìm được phương hướng Thần Vũ tông."
Chưởng quỹ Ngụy Long Thiên mở miệng cười nói.
"Được, đa tạ chưởng quỹ."
Dương Phóng gật đầu.
"Phương huynh đệ khách khí."
Chưởng quỹ mỉm cười, "Nói thực ra, ta ngược lại thật ra rất hy vọng Phương huynh đệ có thể thuận lợi tiến vào Thần Vũ tông, như vậy, sau này lão Ngụy ta gặp phải chuyện phiền toái nào nói không chừng còn có thể cầu Phương huynh đệ trợ giúp a, ha ha ha..."
Những võ giả khác cũng thi nhau cười ha hả lên theo.
...
Một phương hướng khác.
Nơi định cư Thất Huyền tụ.
Mấy người Chu Võ, Lý Phong và một đám người xuyên việt Long quốc, với khuôn mặt tái nhợt và nhịp tim đập nhanh, tất cả đều đang ngoan ngoãn đứng trước mặt mấy vị trưởng lão của Diệt Tà minh, đang kể lại rõ ràng những sự kiện trước đó cho các trưởng lão của Diệt Tà minh nghe.
Các trưởng lão Diệt Tà minh sắc mặt tái mét, càng nghe càng tức giận hơn.
"Người giáp sắt!"
Một vị trưởng lão mặc trường bào màu xám trong đó gào thét một tiếng, lực chưởng hung hăng đập mạnh vào chiếc bàn lớn làm bằng gỗ liễu trước mặt.
Oành!
Toàn bộ bàn làm từ gỗ liễu nặng nề bị chia năm xẻ bảy ngay tại chỗ.
Những mảnh gỗ vụn nhanh chóng bị cuốn về bốn phương tám hướng theo cơn gió mạnh.
Chu Võ và một đám người xuyên không Long quốc trong lòng càng kinh hoàng hơn, thiếu chút nữa thì bị dọa đến nằm liệt trên mặt đất.
"Diêm trưởng lão, người chết không thể sống lại, hiện tại biết người mặc áo giáp sắt này làm, như vậy sau này chúng ta nên chú ý nhiều hơn, có thể bắt được là được rồi, mấy người Giang đường chủ, Việt đường chủ chết thê thảm như vậy, chúng ta cần phải nhanh chóng hậu táng bọn họ, thực sự đừng có tức giận quá mức!"
Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh thân thể cao lớn ở một bên bước lên mở miệng nhẹ nhàng nói.
Đó chính là đội trưởng do tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế thiết lập ở Bạch Trạch vực này.
Á Lịch Sơn Đại!
Lão giả áo xám sắc mặt âm trầm, trong lòng lửa giận cuồn cuộn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người Chu Võ, Lý Phong trước mặt, thật lâu sau mới có thể bình tĩnh lại lửa giận.
"Các ngươi vừa mới nói đằng sau người mặc áo giáp sắt kia có một tổ chức vô cùng to lớn được gọi là tổ chức Thiên Thần, người áo giáp sắt này cũng chỉ là thành viên thứ tư bên trong tổ chức Thiên Thần đó?"
Diêm trưởng lão lạnh giọng hỏi.
"Đúng vậy Diêm trưởng lão."
Chu Võ vội vàng trả lời, nói: "Trước đó khi chúng ta còn chưa gia nhập vào Diệt Tà minh, từng nghe qua rất nhiều tin tức liên quan tới tổ chức Thiên Thần, nói tóm lại, thế lực của bọn họ vô cùng đáng sợ."
Trên đường đến đây, bọn họ đã thảo luận với nhau rằng không được tiết lộ chuyện bọn họ và những người khác được truyền tống tới đây để tránh tạo ra chuyện kinh thế hãi tục.
Bọn họ chỉ nói nhóm người mình trước đó là tới từ đại vực khác.
Rất nhiều tin tức quan trọng đều lập tức lựa chọn giấu giếm đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận