Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 44: Lưu trưởng lão

Không biết đã trải qua bao lâu.
Dường như con Tà Linh kia không có cách nào bắt được Dương Phóng, bắt đầu từ từ rút lui.
Khi Tà Linh rút lui, chỉ cảm thấy bên trong gian phòng dường như có một đợt thủy triều đen cũng theo đó mà cùng nhau lao ra bên ngoài, ngay cả ngọn đèn dầu đỏ tươi cũng bắt đầu trở lại trạng thái ban đầu vào lúc này.
Dương Phóng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Chắc là đi rồi?"
Môi hắn khô khốc, hắn cẩn thận ngắm nhìn viên Hắc Tinh thạch trong tay.
Một lát sau, ánh mắt hơi giật mình.
Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào một vết nứt sâu xuất hiện ở mặt bên của Hắc Tinh thạch.
Tà Linh kia có thể làm ảnh hưởng tới Hắc Tinh thạch?
Trong lòng Dương Phóng dao động, hắn lại cảm thấy một áp lực không thể diễn tả được.
"Tại sao nó nhìn chằm chằm vào ta, có phải vì ta đã liếc nhìn nó khi đi ngang qua không?"
"Nhưng tại sao nó không xuất thủ khi ở trên đường đi?"
Trong lòng Dương Phóng xao động, khó mà yên lòng.
Hán cất Hắc Tinh thạch vào trong ngực, giấu kỹ trong người, sau đó lại lấy ra một viên Dưỡng Khí đan nuốt vào.
. . .
Sáng sớm hôm sau.
Trời vừa hửng sáng, xung quanh đã truyền tới tiếng ồn ào nghị luận.
Tất cả những người lao động đều dậy đi làm từ sớm.
Dương Phóng bước ra khỏi sân và nhìn xung quanh.
"Thật thê thảm a, lại có người chết rồi."
"Thanh Nguyệt Tửu lâu (quán rượu Thanh Nguyệt) bị diệt, tất cả khách trọ tất cả đều chết thảm trong vòng một đêm."
"Là Tà Linh, chắc chắn là do con Tà Linh quỷ dị kia làm ra."
"Đó là loại Tà Linh nào, tại sao ở vào lúc nó giết người vậy mà ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không nghe được."
"Ngoại trừ Thanh Nguyệt Tửu lâu ra, nghe nói rằng rất nhiều người đã chết ở những khu vực lân cận khác."
. . .
Rất nhiều người lao động vừa đi vừa bàn tán.
Quả tim Dương Phóng đập thình thịch.
Tối hôm qua nếu như hắn không có Hắc Tinh thạch thì hơn phân nửa cũng khó thoát qua được một kiếp này.
Nhưng Hắc Tinh thạch đã xuất hiện vết nứt, không biết còn có thể sử dụng tiếp được nữa hay không?
Hắn mua mấy cái bánh nướng, lập tức đi về phương hướng cửa hàng sắt.
Sáng sớm, mọi người trong cửa hàng sắt, giống như những người lao động khác ở bên ngoài, kinh ngạc nói về án mạng mà họ nhìn thấy vào buổi sáng.
Nhưng khi nhận thấy Dương Phóng đang đến gần, mọi người lại lập tức tản ra, không dám đối mặt với hắn vì sợ sẽ bị Lữ quản sự phát hiện.
Dương Phóng dường như đã quen với tất cả những điều này, không nói một lời nào, dùng kìm sắt kẹp một khối thép ròng đưa vào trong lò thiêu đốt.
Hắn cũng muốn thử môn kỹ thuật rèn sắt này một chút.
Dù sao hắn cả ngày nhàn rỗi, hắn có bảng thông tin thành thạo, nếu như nắm giữ kỹ thuật rèn sắt, sau này muốn loại binh khí nào đều có thể tự mình rèn đúc ra được, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều chi phí.
Vào giữa trưa, tất cả mọi người đang bận rộn với công việc.
Thi thể của Lữ quản sự cuối cùng đã được phát hiện.
Một đám trưởng lão Hắc Hổ bang với vẻ mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào hai cỗ thi thể được khiêng tới.
Một bộ là của Lữ Vinh.
Bộ còn lại là Lữ Chính Phương con của hắn.
Bên cạnh đột nhiên còn có một thiếu nữ đang hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy.
"Ta không nhìn thấy được mặt của hắn, trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ, trên người thì được quấn bởi một cái áo choàng màu đen, vũ khí dùng dường như là một cái Thiền trượng, ta không biết, thật không biết hắn là ai, xin tha cho ta, ô ô ô ..."
Nữ tử khóc như mưa, trông vô cùng thê thảm.
"Thiền trượng!"
Một lão giả trong đó có khuôn mặt gầy gò, để chòm râu dê cụ, vẻ mặt âm trầm, nói: "Chẳng lẽ là một tên hòa thượng ra tay hay sao?"
Tào trưởng lão rõ ràng là người có tiếng tăm bên trong Hắc Hổ bang.
Cũng chính là ngọn núi dựa lớn sau lưng của Lữ quản sự.
Tối hôm qua Lữ quản sự mở tiệc chiêu đãi hắn ăn cơm ở Hằng Nhạc lâu, tuyệt đối không nghĩ tới, ở trên đường trở về, Lữ quản sự lại bị người ta giết chết.
"Ta hỏi ngươi, hắn có tóc hay không?"
Một lão giả ở bên cạnh mở miệng hỏi.
"Ta không biết, ta thật sự không biết, đầu của hắn đều bị mũ đen bao trùm, ta nhìn không rõ..."
Nữ tử tiếp tục khóc rống lên.
"Đồ phế vật!"
Lão giả kia nói với giọng điệu lạnh lùng.
"Bang chủ, Lữ quản sự nói thế nào thì cũng đường đường là một quản sự của Hắc Hổ bang chúng ta, quản lấy một cửa hàng sắt lớn như vậy, là một trong những bộ mặt bên ngoài của Hắc Hổ bang chúng ta, bây giờ hắn bị người giết chết, bang chủ nhất định phải lấy lại công đạo cho Lữ quản sự a!"
Tào trưởng lão với vẻ mặt khó coi, hai tay ôm quyền, hướng về phía trước một người đàn ông vạm vỡ nói.
Người đàn ông vạm vỡ này cũng là vẻ mặt lạnh lùng, lạnh lùng nói, "Người sử dụng Thiền trượng làm binh khí ở bên trong nơi định cư này tuyệt đối không nhiều, truyền lệnh xuống, lưu ý cẩn thận cho ta bất kỳ người nào sử dụng Thiền trượng, còn nữa, người có thể giết chết Lữ quản sự, tu vi chắc chắn không thấp, ít nhất cũng phải là Tam phẩm, để ý tới hai cái đặc điểm này thì chắc chắn có thể tìm được hắn!"
"Vâng, thưa bang chủ!"
Một đám trưởng lão và quản sự thi nhau ôm quyền.
"Bang chủ, hiện tại Lữ quản sự đã chết, bên chỗ cửa hàng sắt này cần một quản sự mới tới phụ trách, không biết bang chủ thế nhưng là đã có ai để thay thế vào chưa?"
Một lão giả có vẻ hơi mập mạp ở bên canh, nhịn không được mà mở miệng hỏi.
Rõ ràng chính là một vị trưởng lão có thực quyền ở bên trong Hắc Hổ bang.
Người này là Lưu trưởng lão!
Triêụ Hắc Hổ bang chủ Hắc Hổ bang cau mày lại, nói: "Các ngươi thì sao? Có người nào giới thiệu không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận