Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 497: Đều là nhân vật lớn?

Dương Phóng nhướng mày, lộ ra vẻ hoài nghi.
Thần sứ gì?
Ánh mắt của hắn đột nhiên nhìn về phía một vị trưởng lão ở bên cạnh.
Vị trưởng lão kia sắc mặt thay đổi, lập tức nhẹ nhàng phất tay, để cho người kia lui ra, thấp giọng nói lời giải thích, "Hội trưởng, ngài có biết vì sao Thanh Long hội ta có thể tiêu dao nhiều năm như vậy mà không bị Thần Vũ tông càn quét không?"
"Có ý gì? Cứ nói thẳng ra, không được quanh co lòng vòng!"
Dương Phóng trầm giọng nói.
"Vâng, Hội trưởng."
Trưởng lão kia lập tức gật đầu, trả lời: "Thật ra thì Thanh Long hội cũng không phải chỉ có một mình Tần Thiên Liệt giống như bề ngoài như vậy, Tần Thiên Liệt từ trước tới này là Đà chủ của Nguyên Linh giáo một giáo pháp thần bí, bọn họ tín ngưỡng thần linh và tin rằng các vị thần chắc chắn sẽ trở lại, cuối cùng rồi sẽ quét sạch mọi thứ!"
"Ồ?"
Dương Phóng lộ ra vẻ nghi hoặc, "Nguyên Linh giáo?"
Thế mà không hiểu ra sao cả lại đột nhiên thêm một cái Nguyên Linh giáo.
"Đúng vậy, Nguyên Linh giáo thần bí khó lường, bình thường tuyệt không đi lại trên thế gian, có đôi khi sẽ nửa năm tới Thanh Long hội một lần, cũng có khi hai ba năm mới tới một lần."
Vị trưởng lão kia trả lời.
Dương Phóng suy nghxi trong lòng, đột nhiên nghĩ đến khuôn mặt của Tần Thiên Liệt.
Nhớ lại những vết dao dày đặc trên mặt Tần Thiên Liệt giống như hủy dung, lúc ấy chính mình còn nghi hoặc mãi, người nào có thể để lại nhiều vết sẹo trên mặt Tần Thiên Liệt như vậy.
Hiện tại xem ra ...
Chắc hẳn chính là do Nguyên Linh giáo này?
Ánh mắt Dương Phóng sáng tối chập chờn.
"Tổng bộ còn có bao nhiêu tài phú??"
Dương Phóng thuận miệng hỏi.
"Chuyện này ... còn chưa từng kiểm kê."
Vẻ mặt vị trưởng lão kia khẽ giật mình, trả lời, không hiểu lắm với câu hỏi đột nhiên này của Dương Phóng.
"Thực lực vị thần sứ này như thế nào? Có dễ nói chuyện hay không?"
Dương Phóng gật đầu hỏi.
"Chuyện này ... chắc là Siêu phẩm đệ nhị quan."
Vị trưởng lão kia trả lời cẩn thận, nói: "Mỗi lần Thần sứ xuất hiện, đều chỉ có Tần Thiên Liệt gặp hắn, chúng ta tuyệt không biết bọn họ đang nói chuyện gì, cũng không biết có dễ nói chuyện hay không."
"Thật sao?"
Dương Phóng suy tư, một lát sau, mở miệng nói: "Truyền mệnh lệnh của ta, những người khác tiếp tục đi bên ngoài Tiểu Long trấn tìm kiếm loại cây màu trắng quái dị, để lại một số người thu thập lương thực, ngươi theo ta cùng nhau chạy về tổng bộ."
"Vâng, hội trưởng."
Vị trưởng lão kia tên Bạch Cảnh Nguyên, chắp tay nói.
. . .
Bên trong Nam Sơn thành.
Đám người đông đúc, vô cùng náo nhiệt.
Một lượng lớn người buôn bán nhỏ tụ tập ở phía trước, đưa mắt nhìn về phía xa, thảo luận sôi nổi.
"Mất đầu!"
"Lại muốn mất đầu!"
"Lần này bị giết sẽ là ai?"
"Nghe nói tất cả đều là đệ tử của Hải Sa viện, Cự Kình viện và Hổ Cứ viện, còn có một số là người nhà, thân thích của bọn họ, một người cũng không chạy thoát, toàn bộ đều đã bị bắt!"
"Đều là nhân vật lớn?"
"Chó má, nhân vật lớn cái gì, bây giờ bọn họ đều là tù binh và sẽ sớm bị chặt đầu, ngươi còn không biết gì đi, Thần Vũ tông bây giờ đã bị ba viện Phá Quân, Vân Ưng, Kim Cương tiếp quản, những người khác tất cả đều được xem như là phản đồ, người nhà, bằng hữu đều sẽ bị tru diệt!"
. . .
Đám đông đang nói chuyện, giọng nói ồn ào.
Nhiều người tràn đầy hưng phấn xông lên phía trước.
Giống như có thể nhìn thấy những nhân vật lớn này bị người chặt đầu trước mặt mọi người là một chuyện cực kỳ có ý nghĩa vậy.
Trong đám người.
Tống Thục Mai, Phương Viện Viện, Kiều Trang trà trộn tới, hai mắt đỏ lên, từ đằng xa nhìn chằm chằm về phía bóng người ở trên pháp trường phía trước.
Pháp trường cao cao nằm sừng sững ở giữa Nam Sơn thành.
Có gần trăm bóng người quỳ rạp trên đó, tất cả đều tiều tụy, vô cùng chật vật, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, tràn đầy hoảng sợ.
Những người lớn tuổi đã ngoài tám mươi.
Tuổi nhỏ còn chưa tới hai tuổi.
Đây là tất cả những người có liên quan đến bọn họ.
Một số thậm chí còn là người thân và bằng hữu thân thiết của Tống Thục Mai.
"Mẹ, mợ ..."
Hai mắt Tống Thục Mai rơi lệ, nhịn không được mở miệng, muốn lao về phía trước.
Nhưng Phương Viện Viện ở bên cạnh gắt gao che miệng nàng lại, khóe mắt rưng rưng, mạnh mẽ kéo lấy thân thể của nàng, lui về phía đằng sau.
Nàng ta biết lao ra vào thời điểm này chẳng khác gì đi tìm chết.
Ba viện Phá Quân, Vân Ưng, Kim Cương, sở dĩ làm tới tuyệt như vậy đơn giản chính là muốn dụ các nàng ra sau đó bắt tất cả lại.
Các nàng chắc chắn không thể lộ diện tùy tiện.
Người trên pháp trường cũng không phải chỉ có người nhà của Tống Thục Mai, cũng tương tự có người nhà của Phương Viện Viện.
Biểu đệ chưa được hai tuổi kia của nàng ta cũng sắp bị chặt đầu.
Còn có cha mẹ của nàng, người thân của nàng ...
Ba viện Phá Quân, Vân Ưng, Kim Cương làm việc quá mức hung ác.
Tuyệt không nghĩ tới tình cảm đồng môn trước kia.
"Ô ô ô. . ."
Phương Viện Viện một tay che lấy miệng Tống Thục Mai, một tay che lấy miệng của mình, nước mắt tuôn rơi, vội vàng rời đi, ngay cả khóc lớn cũng không dám phát ra.
Nơi xa.
Trên quán rượu cao ngất.
Trần Hồng Ưng mặc một bộ váy màu đỏ, khuôn mặt u ám và lạnh lùng, mái tóc đen nhánh xõa ngang vai, trên người tràn ngập một cỗ khí tức ngột ngạt làm cho người không thở nổi, một đôi mắt lạnh lùng đến lạnh lẽo nhìn chăm chú vào bên dưới.
Nàng ta ngược lại muốn xem xem, Tống Kim Luân cái con rùa đen rút đầu kia có tới hay không.
Một ngày không xuất hiện, nàng ta sẽ giết chết một đám thân nhân của hắn!
Thẳng tới cho tới ép Tống Kim Luân phải đi ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận