Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 349: Đầu óc không có não sao?

Trực giác nói cho hắn biết, những điều trên không hề đơn giản.
Sau khi viết xong, Dương Phóng thổi cho khô mực rồi gấp tờ giấy lại, giữ ở bên người.
Một lát sau.
Đột nhiên, hắn nghe được tiếng ồn ào truyền đến từ ngoài cửa.
Ánh mát nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy khu vực bên ngoài cửa sổ sáng lên với ngọn lửa dữ dội, sáng tới rực rỡ chói mắt
Dường như có thứ gì đó đang bốc cháy.
"Hỏa hoạn!"
"Thuyền lớn ở bờ sông bị người đốt cháy!!"
"Nhanh đi dập lửa a!"
"Người đâu tới đây mau!"
. . .
Cả bến tàu trở nên hỗn loạn.
Khi Dương Phóng đi ra bên ngoài, hắn thấy rằng ở khu vực nơi xa sớm đã cháy lớn ngút trời.
Thuyền lớn của Thần Vũ tông dừng sát ở bên bờ sông, phần lớn đã được lửa bao trùm và cháy dữ dội, trong không trung tràn ngập loại mùi hăng hắc, làm cho tinh thần của người ta trở nên phấn khởi.
Chẳng mấy chốc sắc mặt Dương Phóng thay đổi, ý thức được đó là cái gì, lập tức ngừng thở lại.
"Khốn kiếp!"
Sắc mặt Hoàng Sinh tái mét, tức giận tới giậm chân ở trên bến tàu.
"Hoàng sư huynh, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Dương Phóng đi tới.
"Là Diệt Tà minh đáng chết!"
Hoàng Sinh cắn răng, mắng to, "Đám khốn kiếp Diệt Tà minh vậy mà nhân lúc đêm tối đi phóng hỏa đốt thuyền lớn của chúng ta, tới tận ba thuyền Tiêu Dao tán bị hủy chỉ trong chốc lát, ta thật sự cái đậu xanh rau muống!"
"Diệt Tà minh? Làm sao bọn họ dám?"
Dương Phóng hỏi.
Đám điên này thật không muốn sống nữa sao?
Trên bến tàu có hai cường giả Siêu phẩm tọa trấn, ngoài ra còn có bao nhiêu cường giả Thập phẩm, bọn họ không sợ có đến mà không có về sao!
Hơn nữa!
Lửa thiêu Tiêu Dao tán, đây là muốn cho tất cả mọi người trong thành đều được thưởng thức sao?
"Hàn Vô Ảnh!"
Hoàng Sinh tức đến nghiến răng, "Người khác thì không dám, nhưng là Hàn Vô Ảnh thì chắc chắn dám, hắn là một tên trưởng lão trẻ tuổi có tài nghệ cực cao bên trong Diệt Tà minh, chưa đến ba mươi tuổi đã được ban cho Thiên Tinh Ngọc tủy, trở thành cường giả Siêu phẩm, luôn được ca ngợi là có phong thái của người lãnh tụ, tên khốn kiếp này giải quyết lính gác đứng ở vị trí kín đáo của chúng ta, rồi đi phóng hỏa đốt thuyền lớn!"
"Vậy Ngô trưởng lão và Trần quản sự đâu rồi?"
Dương Phóng hỏi.
"Ngô trưởng lão đã đi đuổi theo rồi, Trần quản sự đang tổ chức cứu hỏa!"
Hoàng Sinh trả lời.
Dương Phóng khẽ nhíu mày, không còn tiếp tục nhiều lời.
Đám Diệt Tà minh này thực sự giống như một đàn ruồi vậy.
Không cần biết đi tới chỗ nào đều có thể gặp được bọn họ!
Từ một điểm này tới xem, tổ chức Tà Đạo ngược lại còn đàng hoàng hơn nhiều so với bọn họ...
Càng quan trọng hơn chính là, việc lửa thiêu Tiêu Dao tán này mà cũng làm được, đầu óc không có não sao?
Toàn bộ đám cháy lớn cháy suốt cả một đêm.
Mãi cho đến ngày hôm sau nó mới được dập tắt.
Nguyên một chiếc thuyền lớn đều bị thiêu rụi chỉ còn trơ bộ khung xương, cũng may có một số chiếc thuyền nhỏ xung quanh được cứu thoát, nếu không, trong thời gian ngắn việc xuất hành của Thần Vũ tông sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.
Sắc mặt Ngô trưởng lão tái mét lại, từ dòng sông xa xôi trở về trên một chiếc thuyền nhỏ.
Sắp đến gần bến tàu mới tung người nhảy lên đào vào trên bến tàu.
"Trưởng lão, có bắt được đối phương không?"
Hoàng Sinh nhanh chóng tiến ra đón.
Ngô trưởng lão không nói một lời, lập tức đi qua nơi này.
Sắc mặt Hoàng Sinh lập tức thay đổi, càng thêm tức giận nghiến răng nghiến lợi.
"Hàn Vô Ảnh đáng chết, thế mà có thể chạy thoát khỏi tay của Ngô trưởng lão."
. . .
"Ha ha ha. . ."
"Sảng khoái, thật đúng là quá sảng khoái, nên đối phó bọn họ như vậy!"
"Sớm đã biết trên bến tàu Thần Vũ tông có vấn đề, không nghĩ tới vậy mà đang vụng trộm bán Tiêu Dao tán, thật đúng là to gan!"
"Đúng vậy a, đáng tiếc Hàn trưởng lão đã dùng một mồi lửa đốt rụi Tiêu Dao tán của bọn họ, nếu không bảo lưu chứng cứ cũng có thể để thế lực khắp nơi biết được bộ mặt này của Thần Vũ tông!"
Trong gian phòng nhỏ hư hại ở bờ sông.
Một đám trưởng lão Diệt Tà minh cùng Lý Lãng, Anh Kiệt Tư đám cảnh sát hình sự quốc tế tập trung ở chỗ này, vẻ mặt tươi cười.
Nam thanh niên cầm đầu khẽ lắc đầu: "Vô dụng thôi, phương thức tốt nhất chính là một mồi lửa thiêu rụi, Thần Vũ tông là thế lực cực lớn, uy vọng cực sâu, hoàn toàn không phải chúng ta là có thể tùy tiện nghịch chuyển được, không thiêu hủy, bọn họ chỉ cần thay cái vẻ bề ngoài là có thể tiếp tục đi bán, chỉ có thiêu hủy thì mới xem như là một lần vất vả mà nhàn nhã suốt đời!"
"Nhưng sau khi thiêu hủy, mùi bay vào khắp nơi, nếu như dân chúng tầm thường ngửi được ..."
Đột nhiên, một người xuyên không Long quốc muốn nói lại thôi.
"Yên tâm, mặc dù có chỗ nguy hại đối với một số người, nhưng đối với những người đắm chìm vào trong cái thứ đó mà nói lại là giải thoát, chúng ta là vì suy nghĩ có lợi ích của đa số người, hy sinh đi một số ít cũng không sao."
Nam thanh niên Hàn Vô Ảnh bình tĩnh trả lời, nói: "Ban đầu ta là muốn đổ những Tiêu Dao tán kia vào trong nước, chỉ là không kịp thời gian, chỉ có thể dùng một mồi lửa tới đốt rụi, chắc hẳn sau khi trải qua việc này, bên bến tàu Đông Giang kia chắc chắn sẽ đại loạn, cho nên, ta chuẩn bị tiếp theo nhân cơ hội loại bỏ đi mấy tên cao thủ Thập phẩm của bọn họ!"
"A, trừ bỏ những người nào?"
Hai mắt mọi người sáng lên, nhìn về phía nam thanh niên.
"Dạnh sách ta đã viết xong!"
Hàn Vô Ảnh mỉm cười, từ trong ngực móc ra một mảnh giấy, nhẹ nhàng mở ra đặt lên bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận