Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 195: Minh thiết tới tay

Truy Phong kiếm pháp, Trát Nhãn kiếm pháp, Tinh Đình Điểm Thủy bộ, Toàn Phong Phủ pháp, Vương Thị Song đao, Phân Ảnh kiếm pháp, Phong Ma côn!
Tất cả đều là võ kỹ Phàm cấp.
Đối với những cao thủ Thất phẩm mà nói, xem cũng chẳng thèm xem.
Nhưng đối với Dương Phóng mà nói thế nhưng là có thể liên tục kiếm điểm tư chất.
Hơn nữa dưới sự tăng thêm của bảng thông tin độ thành thạo, uy lực của mỗi một môn võ học đều được đề cao lên mức cao nhất.
Nếu như bán, bảy bản võ kỹ Phàm cấp này ít nhất có thể bán được hai ba trăm lượng bạc.
. . .
Lại một đêm nữa trôi qua.
Vào giữa trưa của ngày hôm sau.
Dương Phóng tìm tới Chu trưởng lão một lần nữa.
"Tiểu Đạo, ngươi đã đến."
Chu trưởng lão nở ra nụ cười vô cùng thân thiện, nói: "Vận khí của ngươi xem như không tệ, khối Minh thiết kia vẫn còn ở đó, ta đã lấy về được cho ngươi rồi, túi vàng kia bỏ ra hơn phân nửa, còn thừa lại 11 cái, tất cả ta đều trả lại cho ngươi!"
Hắn đầu tiên là lấy ra một cái bao, đưa cho Dương Phóng, trong đó có những hạt dưa vàng còn lại.
Sau đó dẫn theo Dương Phóng đi về phía trong phòng.
Dương Phóng mừng rỡ.
"Đa tạ sư tôn!"
Hắn không biết Chu trưởng lão đã cắt xén đi bao nhiêu từ trong đó, nhưng có thể thừa tiền là đã tốt lắm rồi.
Bên trong gian phòng
Một khối sắt to lớn nằm lặng lẽ trong phòng.
Nó to bằng một cái cối xay lớn, hoàn toàn đen kịt.
Một lớp sương muối mờ nhạt đã ngưng tụ trên bề mặt, trông giống như một lớp nấm mốc đã mọc trên đó.
Tuy nhiên, khi ngươi chạm vào nó bằng lòng bàn tay, có thể ngay lập tức cảm nhận được một cơn ớn lạnh mạnh mẽ phát ra từ khối sắt này, khiến người ta phải giật mình.
"Thế nào? Kích thước như vậy đã được chưa?"
Chu trưởng lão mỉm cười.
Thứ này đặt ở chỗ của Cát trưởng lão thì lãng phí.
Đã nhiều năm như vậy rồi, đối phương cũng chẳng dùng để làm gì.
Lần này hắn nghe thấy có người muốn mua nên bán ra một cách vui vẻ.
"Được rồi, đã là dùng không hết rồi."
Dương Phóng vui vẻ nói.
"Ừm, trọng lượng của thứ này cũng không nhẹ, ít nhất cũng phải hai ba trăm cân, tuy nhiên với tu vi của ngươi chắc là có thể ôm đi được, cho nên ta sẽ không ôm giúp ngươi."
Chu trưởng lão cười nói.
"Đúng vậy, sao dám làm phiền sư tôn."
Dương Phóng trả lời.
"Ai, nói gì vậy."
Chu trưởng lão nhẹ nhàng phất tay, trên mặt nở ra nụ cười tươi roi rói, càng nhìn Dương Phóng càng cảm thấy thuận mắt.
Nếu như các đệ tử đều có tiền giống như Dương Đạo, vậy thì tốt rồi.
Dương Đạo lập tức vươn hai tay ra, ôm lấy khối sắt lớn này rồi đi về phía bên ngoài.
Vào buổi chiều.
Người của đại trưởng lão lại đến gõ vang cổng nhà đám người Dương Phóng.
"Vị sư đệ này, sư tôn các ngươi hôm nay đã nói cho các ngươi biết chuyện chưa? Các ngươi hôm nay phải lập tức xuống núi trú đóng!"
Trương Thắng vị đệ tử Lục phẩm hôm qua lại tới, âm trầm nói.
"Thật có lỗi với sư huynh, ta cũng đã tìm đến chỗ sư tôn để hỏi, đáng tiếc sư tôn không ở nhà, hay là ngươi chờ một chút, ngày mai ta lại tới hỏi thêm một lần?"
Dương Phóng lắc đầu nói.
"Không ở nhà?"
Vẻ mặt Trương Thắng trở nên khó coi, "Sư tôn các ngươi không phải là đang cố ý tránh né đó chứ? Chuyện này tất cả các trưởng lão đều đã thống nhất đưa ra quyết định, chẳng lẽ hắn còn muốn vi phạm quyết định của tất cả trưởng lão sao?"
"Thế thì không rõ cho lắm."
Dương Phóng tiếp tục nói.
"Ngươi!"
Trương Thắng tức giận, hít thở thật sâu, cắn răng nói, "Được, được!"
Hắn tiếp tục đến gõ cổng của những người khác.
Đáng tiếc, kết quả đạt được hôm nay vẫn giống như ngày hôm qua.
Các đệ tử hoặc là từ chối hoặc là nói có bệnh, hoặc là không ở trong nhà, hoặc là đang giả ngây giả dại.
Trương Thắng tức đến toàn thân run rẩy, đành phải trở lại bẩm báo với đại trưởng lão một lần nữa.
"Dương sư huynh, cứ tiếp tục như vậy thật có thể được không?"
Phùng Tiểu Vũ một mặt lo lắng đi tới gần Dương Phóng.
Tình huống của Huyền Vũ tông bây giờ cực kỳ quỷ dị.
Có người muốn đi ra ngoài lại không ra được, ví dụ như hắn, hắn sớm đã muốn chạy trốn khỏi Huyền Vũ tông.
Có người không muốn ra ngoài thì lại liên tục bị người ép buộc phải ra ngoài, ví dụ như Dương Phóng.
Dương Phóng hận không thể có thể bế quan mấy chục năm ở Huyền Vũ tông mà không gặp người.
"Chuyện này thì chịu, dù sao không cần biết có chuyện gì xảy ra, đều có sư tôn thương lượng với ở trên, chúng ta cũng không cần phải quản nhiều làm gì."
Dương Phóng nhìn vào hắn một lát, nói: "Thế lực khác xem như có điên cuồng như thế nào nữa thì cũng không có khả năng dám vào trong tông để giết người, cho nên trốn ở chỗ này ít ra cũng an toàn."
"Ai."
Phùng Tiểu Vũ khe khẽ thở dài.
An toàn thì an toàn, nhưng tóm lại là đặt bản thân mình vào trong vòng xoáy.
Hiện tại không chạy, sau này nhỡ đâu xảy ra biến cố gì mà muốn chạy vậy thì khó khăn.
. . .
Trong đại điện tĩnh mịch.
Ánh nến lung linh.
Đại trưởng lão với vẻ mặt âm trầm, sau khi nghe được báo cáo của Trương Thắng thì lạnh lùng nói, "Bọn họ còn chưa muốn xuống núi sao?"
"Đúng vậy, sư tôn, theo như những gì ta thấy, đây rõ ràng chính là do Chu trưởng lão cố tình bảo như vậy, hắn đang bằng mặt không bằng lòng!"
Trương Thắng cắn răng nói.
"Chu Đống, ngươi được lắm!"
Đại trưởng lão nở ra nụ cười lạnh, "Ta ngược lại đã thực sự đánh giá thấp da mặt của hắn rồi!"
Ánh mắt của hắn trở nên âm lãnh, trong lòng bắt đầu suy tư.
. . .
Một phương hướng khác.
Bên trong một phủ đệ tối tắm.
Bầu không khí ngột ngạt.
Bên trong một gian phòng tràn ngập mùi đàn hương nồng nặc, có hơi gay mũi.
Trước mắt là bài vị xếp thành hàng, lít nha lít nhít.
Ít nhất có tới mấy chục cái bài vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận