Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1009 - Thế nào? Có thể lôi kéo không?



Chương 1009 - Thế nào? Có thể lôi kéo không?




Ở bên cạnh hắn.
Thì là một người đàn ông mặt mũi cực kỳ bình thường, trên người mặc bộ trường sam màu vàng, cẩn thận đỡ lấy hắn, nhìn thấy hắn vươn bàn tay ra sờ về phía cái bàn thì vội vàng dẫn lão giả này ngồi xuống trên một chiếc ghế đẩu.
Người đàn ông mặc trường sam màu vàng kia từ đầu tới cuối duy trì dáng tươi cười, ngượng ngùng gật đầu với Dương Phóng, giống như vô cùng xấu hổ.
"Lão tiên sinh biết ta là người trẻ tuổi sao?"
Dương Phóng vẻ mặt khẽ động, mở miệng mà hỏi.
Lão giả cầm gậy trúc kia, tuổi tác rõ ràng không nhỏ, ngoại trừ hai mắt mù ra, trên mặt còn xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, tóc, râu đều đã lộ màu trắng bạc.
Nhìn có loại phong độ của người trí thức.
Sau khi ngồi xuống, hắn khẽ mỉm cười nói: "Lão phu tuy rằng mắt bị mù, nhưng lỗ tai lại cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần nghe âm thanh là có thể biết tuổi tác của tiểu huynh đệ không lớn."
"Thật sao? Lão tiên sinh vậy khả năng đoán được ta năm nay bao nhiêu tuổi không?"
Dương Phóng cười nói.
"Ừm."
Lão giả hơi trầm ngâm, bàn tay thô ráp vươn ra, nhẹ nhàng bấm đốt ngón tay, cười nói: "Năm nay không quá ba mươi tuổi, hẳn là không đến hai mươi lăm, lão phu nói có đúng không?"
Người đàn ông mặc trường sam màu vàng bên cạnh lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Dương Phóng, dường như không quá tin tưởng việc Dương Phóng năm nay còn chưa tới hai mươi lăm.
"Lão tiên sinh còn biết đoán mệnh sao?"
Dương Phóng cười nói.
"Lão phu có hơi xem qua một chút, tiểu huynh đệ có bằng lòng đoán một chút hay không?"
Lão giả cười nói.
"Cũng được, có điều ta cần phối hợp như thế nào?"
Dương Phóng tỏ ra tò mò và hỏi.
"Tiểu huynh đệ chỉ cần lưu lại một chữ, lão phu tự nhiên có thể dựa vào chữ đó mà đoán."
Lão giả mỉm cười.
"Thú vị, vậy thì đoán một chút chữ 'Hữu', 'Hữu' trong bằng 'hữu'."
Dương Phóng mở miệng nói.
"Hay cho hữu trong bằng hữu."
Lão giả nhẹ nhàng cảm khái, thuận tay nhúng ngón tay vào chén nước trà bên cạnh, viết chữ hữu, nói: "Chữ này nhìn như bình thường, kỳ thực ẩn chứa huyền cơ, nhìn chính diện là 'hữu', nhưng nếu như xem ngược lại, thì lại là một chữ 'phản', này ngụ ý nói tiểu huynh đệ, mệnh cách ẩn chứa phản nghịch, có tâm lý phản kháng rất mạnh mẽ, gặp phải không thuận sẽ phản, gặp phải áp bách sẽ phản, gặp phải các loại bất công cũng sẽ phản, mà chính là chữ 'phản' này ra khỏi đầu, chỉ sợ tiểu huynh đệ cả đời cũng sẽ không bình yên, chắc chắn liên tục phải tiếp xúc với xác chết."
"Ừm?"
Mí mắt Dương Phóng nhảy một cái, nói: "Thú vị, không nghĩ tới chỉ là một chữ bình thường, thế mà còn có thể kéo ra nhiều đạo lý như vậy, lão tiên sinh không phải người tầm thường a?"
"Lão phu từng đọc sách mấy năm, thuận miệng nói một chút mà thôi, tiểu huynh đệu cũng không cần phải coi là thật."
Lão giả mỉm cười nói.
"Thật sao? Lời này nếu như là người bình thường nói, ta đương nhiên sẽ không coi là thật, có điều, các hạ là cao thủ Thánh minh a? Lời từ trong miệng các hạ nói ra, tại hạ xem như không thể không nghiêm túc."
Dương Phóng cảm khái, chủ động điểm phá thân phận của hai người.
Từ khi hai người này vừa xuất hiện, hắn đã sinh ra cảm ứng.
Cộng thêm hai người cố ý tiếp cận, khí tức sâu thẳm, nếu nói không có quỷ hắn cũng sẽ không tin.
Lão giả dường như sớm có đoán trước, mỉm cười, nhìn thoáng qua người đàn ông mặc trường sam màu vàng bên cạnh.
Người đàn ông mặc trường sam màu vàng vẻ mặt tươi cười, mở miệng nói: "Ai có thể nghĩ tới Bạch Vô Thường danh tiếng lẫy lừng vậy mà lại còn trẻ tuổi như thế? Tiểu huynh đệ muốn tìm Trương Hoành trưởng lão, không biết rốt cuộc là muốn làm cái gì? Có thể nói rõ được không?"
Giọng nói của hắn là trực tiếp truyền vào trong não hải của Dương Phóng.
Người xung quanh hoàn toàn không nghe được chút gì.
"Các ngươi đã có thể tìm tới nơi này, đồng thời hỏi thăm mục đích của ta, nói rõ thân phận của vị Trương Hoành trưởng lão kia chắc chắn ở phía dưới các ngươi."
Dương Phóng hơi suy tư, nói: "Cũng được, vậy ta nói thẳng, ta tìm Trương Hoành trưởng lão chủ yếu là vì giao dịch."
"Giao dịch?"
Hai người nhướng mày.
"Đúng vậy, ta muốn lấy được nửa miếng Đạo đồ trên người của hắn."
Dương Phóng trả lời.
"Quả nhiên là như vậy, quả nhiên là như vậy."
Thiên Toán Tử nhẹ giọng cảm khái.
Người đàn ông mặc trường sam màu vàng một bộ dáng vẻ không nằm ngoài dự đoán, mỉm cười nói: "Trước khi tới, chúng ta cũng đang suy đoán, trên người Trương huynh đến cùng có thứ gì đang hấp dẫn ngươi, hiện tại xem ra, quả thực chỉ có thứ này, có điều, tiểu huynh đệ muốn có được nửa tấm Đạo đồ đó cũng không phải dễ dàng như vậy."
"Mọi thứ đều có giá của nó, không biết mấy vị sẵn sàng đưa ra mức giá nào?"
Dương Phóng hỏi.
Thiên Toán Tử, người đàn ông mặc trường sam màu vàng đối mặt.
Người đàn ông mặc trường sam màu vàng mỉm cười nói: "Việc này chúng ta cần phải trở về thương lượng với Trương huynh, điều kiện cụ thể sẽ do Trương huynh tự mình tới nói với tiểu huynh đệ, thế nào?"
"Cũng được!"
Dương Phóng gật đầu.
Hai người trước mặt này quả nhiên là đến thăm dò.
Tuy nhiên!
Thực lực của hai người trước mắt này thế nhưng là thật không thấp!
Đặc biệt là người đàn ông mặc trường sam màu vàng, để hắn khó mà nhìn thấu.
Không biết là trên người mang theo dị bảo, hay là thực sự sâu không lường được.
Hai người trước mắt cũng không ở lại lâu thêm, mỉm cười, chẳng mấy chốc đã đứng dậy rời đi.
Dương Phóng không động đậy, bắt đầu tiếp tục dùng cơm.
Nơi xa.
Người đàn ông mặc trường sam màu vàng và Thiên Toán Tử bước đi cùng nhau, thân thể dần dần mơ hồ.
"Thế nào? Có thể lôi kéo không?"
Người đàn ông mặc trường sam màu vàng hỏi.
P/S: Ta thích nào ... chương 7



Bạn cần đăng nhập để bình luận