Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 83: Thông Thiên giáo chủ. . .

Người đàn ông trường tráng kinh hãi trong lòng, thân thể lắc lư không bị khống chế, không chỉ trước mắt biến thành màu đen mà ngay cả lỗ tai cũng nhận phải ảnh hưởng.
Càng quan trọng hơn chính là, hắn phát hiện sau khi vận chuyển nội khí, loại kịch độc kia thẩm thấu càng nhanh hơn.
Là khí độc?
Trong lòng hắn kinh sợ, hét lớn lần nữa, "Triệu bang chủ, nhanh chóng tới giúp ta!"
Phốc phốc phốc!
Dương Phóng thân hóa bóng đen và nhanh chóng tấn công từ một phía, nhìn thấy ánh sáng như tia chớp, đâm về phía thân thể Ngô Tôn cực nhanh, cùng lúc để lại nhiều vết thương trên người Ngô Tôn.
Ngô Tôn liều mạng cứng rắn chịu đựng mấy kiếm, bất ngờ lao ra, một tay chộp lấy trường kiếm của Dương Phóng, một tay khác vung lực chưởng, tiếp tục hung hăng vỗ về phía bóng đen với vẻ mặt dữ tợn, có ý định đồng quy vu tận.
Dương Phóng bị hắn bắt lấy trường kiếm, thân thể hắn lóe lên, hắn đã buông chuôi kiếm ngay lập tức, sau đó lại rút ra một thanh trường kiếm khác, thân thể vặn vẹo, kiếm quang lấy góc độ không thể tưởng tượng nổi trong nháy mắt lướt qua cái cổ của Ngô Tôn.
Thị lực của Ngô Tôn biến thành màu đen, nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm sắp tới một cách rõ ràng, muốn liều mạng bảo vệ cái cổ nhưng động tác của hắn vẫn chậm hơn một bước.
Phốc phốc!
Nơi cổ lập tức truyền đến cảm giác nhói đau.
Sau đó, từng mảng chất lỏng mềm mại sền sệt nhanh chóng trào ra từ cổ của hắn.
Thân thể của hắn lung la lung lay, vẻ mặt sợ hãi, nhanh chóng lao về phía trước thì lập tức quỳ rạp ở trên mặt đất, bàn tay gắt gao che lấy cái cổ, lòng tràn đầy hoảng sợ, có thể rõ ràng cảm giác được lực lượng trên dưới toàn thân đang trôi đi.
Ai?
Là ai giết chính mình?
Chính mình thế nhưng là Ngũ phẩm. . .
Dương Phóng nhăn mày lại, nhìn thấy đối phương còn chưa có ngã xuống, thuận tay lại bắn ra mấy cây kim châm tẩm độc tới.
Phốc phốc phốc!
Kim châm tẩm độc bắn vào phía lưng của Ngô Tôn, chui thẳng mà vào khiến hắn rên lên một tiếng thê thảm, cuối cùng không thể chống đỡ được nữa, trực tiếp ngã nhào xuống đất, trực tiếp ngã xuống đất, máu tươi từ cổ phun ra.
Đám người Triệu Hắc Hổ, Lưu trưởng lão, Tào trưởng lão, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía Dương Phóng cách đó không xa.
"Ngươi. . . Ngươi là người phương nào?"
Triệu Hắc Hổ kinh ngạc nói.
Dương Phóng đeo trên mặt một chiếc mặt nạ trắng không mặt, toàn thân mặc áo choàng đen, trong tay nắm lấy trường kiếm nhuốm máu, ánh mắt hững hờ, giọng nói khàn khàn: "Tên gia hỏa cầm roi mềm kia ở đâu?"
Triệu Hắc Hổ lập tức phản ứng lại, vội vàng mở miệng nói, "Đối phương đi Noãn Hương lâu, mấy ngày nay hắn đều qua đêm ở nơi đó!"
"Noãn Hương lâu."
Dương Phóng cười lạnh trong lòng, lập tức muốn hành động, đột nhiên quay lại và nhanh chóng lục soát tìm kiếm trên cơ thể của Ngô Tôn.
Hắn cũng sẽ không để cho đám người Triệu Hắc Hổ được tiện nghi.
Không ngoài dự liệu, quả nhiên lại tìm được một khối Tịch Tà ngọc.
Một túi bạc vụn.
"Chờ một chút, hảo hán có thể để lại danh hào, nếu không bằng hữu của đối phương tìm tới thì chúng ta không cách nào bàn giao!"
Triệu Hắc Hổ vội vàng mở miệng.
"Thông Thiên giáo chủ!"
Dương Phóng tung người nhảy lên, thi triển Đạp Tuyết công, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Có năng lực thì đi tìm đi thôi.
"Thông Thiên giáo chủ. . ."
Triệu Hắc Hổ, Lưu trưởng lão, Tào trưởng lão tất cả đều giật mình trong lòng, đưa mắt nhìn nhau.
Muốn hỏi xem người bên cạnh có biết tới cái danh hào này hay không.
Nhưng hiển nhiên tất cả bọn họ đều thất vọng.
Không có một người nào từng nghe qua cái danh hào này.
"Cao thủ Ngũ phẩm bị giết ... đáng sợ, thật là đáng sợ ..."
Tào trưởng lão giọng điệu thì thào, lập tức rùng mình cái.
Trước đây không lâu bốn người đối phương quét ngang toàn bộ bang phái bọn họ.
Đặc biệt là người đàn ông cường tráng này, lực chưởng mạnh, đã đạt tới mức khó mà tin nổi.
Ngay cả bang chủ của bọn họ cũng không qua được mấy chiêu.
Nhưng bây giờ thi thể lại nằm ở nơi này!
. . .
Trong bóng đêm nơi xa.
Thân thể đang chạy về phía trước của Dương Phóng đột nhiên dừng lại, hắn không ngừng vận chuyển nội công trong cơ tể, dùng sức thở mạnh mẽ, chỉ cảm thấy cơn đau ở ngực dần dần được cải thiện.
Trong lòng hắn nghiêm túc.
Cao thủ Ngũ phẩm của nhiên đáng sợ!
Cho dù có âm Ảnh Thân pháp hỗ trợ, lực chưởng mạnh mẽ của đối phương vẫn có thể làm cho ngực của hắn đau đớn.
Đặc biệt là một đòn liều chết cuối cùng của đối phương, thiếu chút nữa đánh trúng chính mình.
Nếu như không phải hắn chuẩn bị hai thanh trường kiếm, nếu không phải trong thời gian qua hắn tập trung nghiên cứu kịch độc, nếu không phải hắn tu luyện âm Ảnh Thân pháp, nếu không phải hắn ra tay trước mà chiếm được lợi thế ... thì hôm nay chắc chắn nguy rồi.
Dương Phóng càng hiểu rõ không được coi thường bất kỳ cường giả nào trong thiên hạ.
Sau đó, hắn một đường chạy thẳng về phía Noãn Hương lâu.
Cái kết không có bất kỳ ngoài ý muốn nào.
Người đàn ông cầm roi mềm trong tay mặc dù có tính cách rất cảnh giác, nhưng dưới sự tấn công lén lút có chủ ý của Dương Phóng, vẫn là chẳng mấy chốc đã bị khóa kiếm cắt tới, để lại hơn mười vết thương trên người, cuối cùng bị một kiếm đảo qua cái cổ.
Dương Phóng như thường lệ, lục soát xong thân thể của hắn, lập tức nhanh chóng rời đi biến mất ở trong màn đêm dài đằng đẵng.
Quán rượu hoàn toàn hỗn loạn.
. . .
Bên trong cửa hàng Vạn Xuân.
Dương Phóng cuối cùng cũng thuận lợi trở về, vừa mới trở về thì hắn đã lấy mặt nạ xuống, chôn xuống lòng đất, sau đó cởi quần áo đen ra, ném vào chậu than, lập tức đốt cháy.
Hắn đổ tất cả bạc vụn trong bốn cái túi xuống trên mặt bàn.
Lít nha lít nhít, cộng lại tối thiểu cũng phải có năm sáu mươi lượng bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận