Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 95: Hắc Long quân

Tất cả thành viên Hắc Hổ bang đều đang chạy trốn trong kinh hoảng.
Dương Phóng càng là lao ra ngoài một cách điên cuồng, cũng không có quay đầu lại, dốc sức chạy nhanh nhất có thể.
Những trưởng lão, thành viên khác cũng phân tán và bỏ chạy về phía khu rừng rậm hỗn loạn.
Chỉ có điều tốc độ của những người áo đen này quá nhanh, giục ngựa chạy nhanh ra, vung vũng khí, chẳng mấy chốc đã đuổi tới.
Có chỗ dây leo chằng chịt, ngựa đi khó khăn nên họ mới bỏ ngựa lao ra, đuổi theo về phía đám đông.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ khu rừng trở nên hỗn loạn.
Bên cạnh người đàn ông mặc áo đen cầm đầu, một người đàn ông mặc áo xanh cưỡi trên con tuấn mã màu trắng chậm rãi đi tới, trên mặt quấn khăn trắng, tóc đen buộc lên nở ra nụ cười, nói: "Không hổ là Hắc Long quân danh tiếng lẫy lừng, cung nỏ phi phàm, không phải bình thường, đám người quê mùa ở cái nơi định cư này vừa đối mặt đã bị giải quyết đến gần như không còn!"
"Đây thì tính là gì, chẳng qua chỉ là một đám dân đen mà thôi!"
Người áo đen cầm đầu lạnh giọng mở miệng nói: "Lần này vì phối hợp với Bạch Nguyệt lâu các ngươi, trên đường đi chúng ta thế nhưng là tổn thương thảm trọng, hy vọng các ngươi không nên để cho chúng ta phải thất vọng."
"Đó là tự nhiên, Bạch Nguyệt lâu chỉ cần Thần chủng, tất cả những thứ khác đều có thể tặng cho Hắc Long quân!"
Nam tử mặc áo bào xanh che mặt mỉm cười nói.
"Vậy không còn gì tốt hơn!"
Khóe miệng người áo đen cầm đầu nở ra nụ cười lạnh.
...
Cả khu rừng trở nên hỗn loạn tưng bừng.
Từng thành viên của Hắc Long quân mặc áo đen và mang theo lá cờ đen nhanh chóng lao ra ngoài, đuổi theo những thành viên còn lại của Hắc Hổ bang, trường đao trường kiếm của họ lóe ra ánh sáng sắc bén, liên tục có người kêu thảm.
Dương Phóng điên cuồng chạy trốn được một đoạn đường xa, trong lòng thầm chửi rủa.
Biết trước sẽ có chuyện mà!
Lần này thì xong rồi!
Bản thân bang chủ của bọn hắn bị hãm vào trong trùng vây, chắc chắn sẽ lập tức chết thảm.
Dương Phóng vừa chạy trốn vừa ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ thấy khu vực đằng sau lưng có bốn tên cao thủ người mặc áo đen trong tay cầm vũ khí đang nhanh chóng đuổi theo về phía mình, trên mặt mang theo nụ cười nhếch mép, giống như thể sắp tiếp cận được chính mình rồi.
Trong lòng Dương Phóng buồn bực một trận, hiển hiện một tia sát cơ.
"Là cao thủ, tốc độ bực này tối thiểu cũng phải là Tứ phẩm, trên người chắc chắn sẽ có chỗ tốt gì đó, đuổi theo cho ta!"
Trong bốn người, người cầm đầu mở miệng quát khẽ một tiếng.
Thực lực của bốn người bọn họ đều không yếu, đều có cảnh giới Tứ phẩm, đều xuất thân từ sơn tặc đã lâu, vào thời điểm nửa năm trước mới gia nhập vào Hắc Long quân, đi theo Hắc Long quân được ăn ngon uống say, còn muốn tiêu diêu tự tại hơn so với lúc còn làm sơn tặc.
Khu vực phía trước, dây leo dày đặc chằng chịt, vách đá chắn lối đi.
Khắp nơi đều là bùn đất màu xanh.
Sắc mặt Dương Phóng hơi thay đổi, đột nhiên dừng lại, không còn dám tiếp tục chạy về phía trước nữa.
Một là đường núi gập ghềnh, rất khó vượt qua, hai là nếu cứ tiếp tục chạy như vậy nữa vậy thì chắc chắn sẽ bị lạc đường.
Lạc đường ở trong rừng rậm thì cho dù là cao thủ Ngũ phẩm cũng khó thoát khỏi cái chết.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua một lần nữa, sau khi chắc chắn rằng chỉ có bốn người này đuổi theo, hai mắt hắn chuyển lạnh, trong miệng nhẹ nhàng phun ra một hơi thở.
"Cứ nhất định phải muốn chết như vậy sao!"
Hắn nói lẩm bẩm trong miệng.
Bốn người kia khi vừa nhìn thấy Dương Phóng không còn chạy trốn nữa thì lập tức nhe răng cười một tiếng, cầm theo vũ khí phóng nhanh về phía Dương Phóng mà đi.
"Chết!"
Bọn họ khẽ quát một tiếng, nhanh chóng lao tới vây giết.
Dương Phóng hơi nheo mắt lại, thuận tay hất lên, mấy chục cây kim châm tẩm độc lít nha lít nhít như là gió táp mưa rào bao phủ về phía thân thể bốn người phía trước.
Bốn người biến sắc, vội vàng nhanh chóng vung vũ khí tiến hành đón đỡ, trong lúc nhất thời tiếng kêu đinh đinh đang đang vang lên chói tai.
Cùng lúc đó, thân thể Dương Phóng sớm đã hóa thành một đám bóng ma, nhanh chóng lao về phía bốn người.
Vô Ảnh kiếm pháp!
Thi triển âm Ảnh Thân pháp vào ban ngày cũng không có tiện lợi như khi thi triển vào buổi tối vậy, nhưng cho dù là như vậy, lấy thực lực Ngũ phẩm sơ kỳ của Dương Phóng cũng đủ để vững vàng áp chế bốn người.
Phốc phốc!
Kiếm quang lóe lên, nhanh đến cực điểm, gần như ở trong lúc ba người khác còn chưa kịp phản ứng lại thì đã như thiểm điện xẹt qua chỗ cổ của một người, máu tươi bắn thẳng ra, khiến người kia phải dùng tay che lấy cái cổ, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, lùi lại ra đằng sau một chút rồi ngửa mặt ngã xuống đất.
"Tam đệ!"
"Tam ca!"
Thần sắc ba người còn lại thay đổi, vội vàng kinh ngạc hét lên.
Nhưng chẳng mấy chốc bọn họ đã cảm nhận được có cái gì không đúng, hai lỗ tai đột nhiên cảm thấy ù ù, hai mắt trở nên mơ hồ, trong đầu thì càng lúc càng trở nên choáng váng.
Độc?
Điều này sao có thể?
Ba người bị dọa đến dựng hết cả tóc gáy lên.
Bên trong Hắc Long quân bọn họ hội tụ đủ hạng người, có người am hiểu sử dụng độc, lần này bọn hắn đều được phân phối cho giải dược cơ bản để phòng độc, có thể ngăn chặn phần lớn độc.
Nhưng vào lúc này lại trực tiếp trúng độc mà không hiểu ra sao cả?
"Đi mau!"
Phốc phốc phốc!
Kiếm quang hiện lên, máu tươi bắn ra tung tóe.
Ba cỗ thi thể đều không ngoại lệ, tất cả đều là bị kiếm cứa qua cổ, máu tươi phun ra, thi thể hung hăng bay tứ tung ra ngoài, rơi vào nơi xa.
Sắc mặt Dương Phóng âm trầm, thu hồi trường kiếm, lập tức cấp tốc lục lọi tìm kiếm trên người bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận