Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 315: Hại khổ các ngươi?

"Đi mau, chúng ta tiến đến ngăn cản quân bảo vệ thành!"
Vào lúc bọn họ chạy ra khỏi thành, lại là một đợt cao thủ Diệt Tà minh nhảy lên mà tới, lao về phía đội quân phòng thủ thành phố đang tấn công phía sau họ.
Hai bên lập tức giao thủ với nhau, keng keng rung động, lại có không ít người phải bỏ mạng chết thảm.
Nửa canh giờ sau.
Nhậm Quân, Trình Thiên Dã, lão Ngô, Trần Thi Nghiên và những người khác, cuối cùng mới được mọi người cứu ra, trốn vào trong một tiểu trấn ở bên ngoài Hắc Mặc thành.
Giờ phút này, mỗi người bọn họ đều là sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển, trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi.
Xong!
Từ hôm nay trở đi, Hắc Mặc thành chắc chắn sẽ truy nã bọn họ.
Toàn bộ Bạch Trạch vực nói không chừng không có đất để bọn họ lập thân.
"Nhậm huynh, Trình huynh, các ngươi đã tới rồi."
Cách đó không xa, mấy người trẻ tuổi một mặt mỉm cười đi tới.
Trông khuôn mặt, rõ ràng là cảnh sát Lý Lãng và cảnh sát An Kiệt Tư ở trong thế giới hiện thực cùng với tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế của bọn họ.
"Ngươi!"
Sắc mặt Nhậm Quân tái mét, nhìn về phía Lý Lãng, sau khi để ý tới xung quanh không có người thì lạnh giọng nói: "Cảnh sát Lý, các ngươi cũng lớn mật thật, các ngươi đây là sẽ hại khổ chúng ta a!"
Hắn vốn tưởng rằng Lý Lãng sẽ dùng phương pháp khác cứu bọn họ đi ra.
Nhưng lại tuyệt đối không nghĩ tới lại trực tiếp cướp ngục.
Điều này tương đương với tội mưu phản!
"Hại khổ các ngươi?"
Lý Lãng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không vui nói, "Lời này của Nhậm đội trưởng xem như quá làm tổn thương, ta cứu các ngươi thoát khỏi biển khổ, sao lại có thể hại khổ các ngươi? Hơn nữa, vì cứu các ngươi mà chúng ta cũng tổn thất rất nhiều người, Nhậm đội trưởng không cảm tạ chúng ta thì cũng thôi đi, vậy mà còn nói ra loại lời này, chẳng phải là để cho người ta thất vọng đau khổ sao?"
"Nhưng chúng ta cũng không muốn các ngươi trực tiếp đối đầu với đội quân bảo vệ thành a!"
Nhậm Quân cắn răng nói.
"Không, trong mắt của ta đều là giống nhau."
Cảnh sát Lý Lãng khẽ lắc đầu, "Không giết đội quân bảo vệ thành thì các ngươi có thể chạy thoát được sao? Ở trong lúc lao dịch mà tự tự chạy trốn, tội danh thật ra thì không khác mấy so với mưu phản, đã đều là mưu phản thì như vậy có giết quân bảo vệ thành hay không thì cũng có gì khác nhau đâu?"
"Thế nhưng là ..."
Nhậm Quân còn muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Sắc mặt hắn trắng bệch, nội tâm bi quan.
Sớm biết bên phía cảnh sát hình sự quốc tế không đáng tin cậy như vậy thì bọn họ đã không nên yêu cầu quá mức.
Lần này thì tốt rồi, cả đám người bọn họ tất cả đều bị đẩy tới bên bờ vực.
Những người Lam tinh khác cũng đều lộ ra vẻ mặt bối rối, nội tâm bất an.
"Được rồi Nhậm đội trưởng, nếu như là đã trốn ra được rồi thì như vậy không cần phải so đo tới việc dùng thủ đoạn gì."
Cảnh sát An Kiệt Tư lộ ra nụ cười mỉm, nói: "Những ngày này, các ngươi đều đã chịu khổ rồi, trước tiên vẫn là đi tắm rửa một cái đi, đúng rồi, ta và cảnh sát Lý đã chuẩn bị cho các ngươi một chút lễ gặp mặt, tin tưởng các ngươi sẽ thích!"
"Lễ gặp mặt?"
Trình Thiên Dã nhíu mày.
"Đúng vậy, là một nhóm Dưỡng Khí đan!"
Cảnh sát An Kiệt Tư mỉm cười nói: "Mọi người chúng ta căn bản chính là đồng hương, chúng ta đương nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi, có nhóm Dưỡng Khí đan này, tin tưởng tu vi của các ngươi chẳng mấy chốc sẽ lại đột phá thêm lần nữa!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Cảnh sát hình sự quốc tế thế mà lại đối tốt với bọn họ như vậy?
Nhậm Quân lộ ra vẻ mặt u ám, nói: "Cảnh sát An Kiệt Tư, nơi này chắc là Diệt Tà minh phải không?"
"Nhậm đội trưởng cảm thấy trước mắt ngoại trừ Diệt Tà minh ra thì nơi nào còn có chỗ để các ngươi đặt chân đây?"
Cảnh sát An Kiệt Tư mỉm cười.
"Các ngươi. . ."
Mí mắt Nhậm Quân giật dữ dội, âm thầm cắn răng.
Đám người này thế mà thật sự muốn kéo bọn họ vào tà giáo.
. . .
Hai ngày sau.
Bên trong Dược Vương cốc.
Trong khu rừng rậm rạp.
Dương Phóng đã cất giấu ba cái bao lớn trên người một cách thỏa đáng, đang cần thận tìm kiếm dược liệu.
Không thể không nói, toàn bộ Dược Vương cốc này là vô cùng rộng lớn.
Những ngọn núi nhấp nhô và có nhiều loại thực vật không biết tên ở khắp mọi nơi.
Thi thoảng còn xuất hiện một số yêu thú qua lại.
Nhưng đều không ngoại lệ.
Tất cả mọi phiền phức không cần thiết đều được Dương Phóng tránh trước bằng cách sử dụng năng lực Phong luật - Cảm giác của mình, trong khoảng thời gian hai ngày này cũng thu hoạch được rất nhiều 'hàng' những thứ thu hoạch được chẳng mấy chốc đã lấp đầy nửa cái bao.
Vào lúc này.
Ở bên bờ suối nước lạnh giá trong veo.
Sắc mặt Dương Phóng mừng rỡ, đang nhanh chóng ngắt lấy mấy loại dược liệu hiếm thấy.
Hoàng Long thảo, Thất Tinh hoa. . .
Ngoại trừ dược liệu cần có cho Huyền Vũ Chân công ra, lại còn có một số loại dược liệu đắt đỏ khác nữa.
Hơn nữa phạm vi của con suối này là rất lớn.
Hai bên có rất nhiều dược liệu sinh trưởng, lít nha lít nhít dày đặc, trước mắt ngoại trừ chính mình ra thì còn chưa có bất kỳ kẻ nào tới.
Trong khi Dương Phóng đang nhanh chóng hái dược liệu.
Đột nhiên, phía sau không xa, một cơn gió nhẹ vang lên.
Liên tiếp bốn bóng người từ cách đó không xa lần lượt nhảy về phía trước, đồng thời đáp xuống nơi này.
Dương Phóng thầm giật mình, nhanh chóng quay đầu lại, ánh mắt lập tức hơi co rụt lại.
Là nàng ta!
Đó là nữ tử Thập phẩm mà hắn đã gặp phải trong rừng ở mấy ngày trước đây!
Với vẻ ngoài hào nhoáng lạnh lẽo, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, trong đôi mắt lạnh lùng có một loại coi thường đối với sinh mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận