Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 185: Bốc thăm phái người canh giữ sản nghiệp

"Tổ chức Thiên Thần thế mà liên hệ với đội trưởng sao?"
Dương Phóng tỏ vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy, hơn nữa dường như còn là Thông Thiên giáo chủ kia!"
Trình Thiên Dã ngưng trọng nói.
"Lại là hắn."
Dương Phóng động dung.
Trình Thiên Dã lắc đầu cười khổ, nói: "Thôi, không nhắc tới chuyện này nữa, ngươi ở lại chỗ ta ăn một bữa cơm chứ?"
"Không được không được, trời cũng đã sắp tối rồi, đi ra ngoài một mình thì không được an toàn cho lắm."
Dương Phóng lắc đầu vội vàng đứng lên.
"Cũng phải."
Trình Thiên Dã gật đầu.
Hai người đứng dậy, Trình Thiên Dã tiễn Dương Phóng đi ra ngoài cổng, đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Thẳng đến khi bóng lưng của Dương Phóng hoàn toàn đi xa khuất dần, hắn mới trở về trong nhà một lần nữa.
Nơi xa, Dương Phóng vừa đi trên đường phố trong đầu vừa suy nghĩ.
"Có phải mình thật quá ích kỷ rồi hay không?"
Nhưng đoạn thời gian trước đó rõ ràng không phải là thời điểm tốt để làm điều đó.
Trong đoạn thời gian này hoàn cảnh hỗn loạn, ngược lại là có thể nhân cơ hội nếm thử.
"Tuy nhiên xem như tới tìm hắn thì cũng chỉ có thể chờ vào buổi tối ngày mai thì hãy tới, hôm nay hắn nhắc tới chuyện này với ta, buổi tối lại có Thông Thiên giáo chủ tới nhà, sao có thể trùng hợp như vậy được?"
Dương Phóng lắc đầu tự nói với mình.
Diễn trò thì phải làm nguyên cả bộ mới được.
Sau đó hắn đi trên đường phố mua gạo, mua mì, mua thịt và dược liệu, sau đó vội vàng trở về khu rừng, mở cửa hang ra, ném đồ vật vào trong sau đó bản thân cũng chui xuống dưới.
Chẳng mất bao lâu, Dương Phóng đã trở về nơi ở của mình một lần nữa.
Sau đó hắn lại đi ra khỏi phòng, bước ra sân mở cổng, nhìn về phía sâu trong Huyền Vũ tông.
Bầu không khí toàn bộ Huyền Vũ tông rõ ràng là đã căng thẳng hơn rất nhiều.
Nhiều đệ tử đang tuần tra bên ngoài với những ngọn đuốc giơ cao.
"Nếu như âm thầm đào đường hầm đào tới Tàng Kinh các, không biết liệu có thể được hay không nhỉ."
Nếu như có thể đào xuyên qua Tàng Kinh các vậy thì phát tài rồi.
Trong đó có đủ các loại bí tịch cần thiết!
Tuy nhiên nói chung, chắc chắn sẽ có trưởng lão canh giữ bảo vệ tại đó.
Hắn bỏ cái chủ ý này đi, trở về trong phòng, tu luyện như thường ngày.
Lại thêm một đêm nữa trôi qua.
Hôm nay hội nghị trưởng lão Huyền Vũ tông lại được tổ chức thêm một lần nữa.
Hội nghị kéo dài cho tới trưa, đông đảo các trưởng lão trong đại điện đều đỏ mặt tía tai, thiếu chút nữa lại ầm ĩ cả lên, cuối cùng có tới mấy cái bàn bị lật ngược.
Vào thời điểm lúc giữa trưa thì hội nghị mới kết thúc.
Chu trưởng lão sư tôn của Dương Phóng với sắc mặt âm trầm, khí tức u ám đi về nơi ở của mình.
"Đi, ngươi đi gọi tất cả các đệ tử tới đây cho ta!"
Chu trưởng lão âm trầm nói.
"Vâng, thưa sư tôn!"
Một tên đệ tử thân truyền bên cạnh cung kính đáp lời, lập tức rời khỏi nơi này.
Không bao lâu sau, hắn đi tới nơi ở của đệ tử, bắt đầu gõ cửa lần lượt từng phòng một.
"Sư tôn muốn triệu kiến chúng ta?"
Dương Phóng hỏi.
"Đúng vậy."
Người kia trả lời, sau đó đi gõ cửa phòng của những người khác.
Phùng Tiểu Vũ một mặt lo lắng đi tới bên cạnh Dương Phóng, "Sư huynh, sư tôn triệu tập chúng ta tới lúc này để làm cái gì?"
Mấy ngày liên tục, bên ngoài xảy ra đủ loại chuyện lớn, khiến hắn lo lắng hãi hùng, sớm đã muốn chạy rồi.
Chỉ là sơn môn bị phong tỏa, hắn âm thầm đi mấy lần nhưng đều bị người của đại trưởng lão cản lại.
"Không biết, trước tiên tới xem một chút đi."
Dương Phòng suy nghĩ trong lòng.
"Ừm."
Phùng Tiểu Vũ gật đầu và ngoan ngoãn đi theo đằng sau lưng Dương Phóng.
Các đệ tử khác cũng thi nhau đi ra.
Không bao lâu sau, hơn trăm người, toàn bộ đều đã tập trung tới trong sân nhà của Chu trưởng lão.
Hương hoa tràn ngập trong sân.
Chu trưởng lão lại không còn phong phạm của ngày xưa, mặt mo âm trầm, hai tay chắp sau lưng, có thể nhìn ra được, tâm trạng đang cực kỳ kém.
"Sư tôn!"
Một đám đệ tử cung kính hành lễ.
Chu trưởng lão vẻ mặt âm trầm, khoát tay áo, nói: "Được rồi, lão phu có lời nói thẳng, các ngươi đều là đệ tử thân truyền của lão phu, thậm chí phần lớn người đều là giao bạc mà tới, lão phu thu tiền của các ngươi thì đương nhiên sẽ không mặc kế sự sống chết của các ngươi.
Trong hội nghị trưởng lão hôm nay, tất cả trưởng lão thống nhất quyết định, thay nhau phái người xuống núi canh giữ sản nghiệp, đáng tiếc, rất không may lão phu ở vào lúc bốc thăm lại bốc được người đầu tiên, dựa theo ý tứ của bọn họ, lão phu phải phái các ngươi xuống dưới núi để trấn thủ sản nghiệp!
Nhưng dựa vào cái gì?
Cũng bởi vì lão phu bốc thăm bốc được là người đầu tiên thì phải phái người của ta xuống núi trước tiên sao?
Lão phu không chịu nhận!
Nói thế nào cũng phải tuân theo trình tự của trưởng lão mới được, bởi vậy, đại trưởng lão nên là người đầu tiên!
Con chim đầu đàn này, lão phu tuyệt đối không thể làm!
Hôm nay gọi các ngươi tới là vì nói cho các ngươi biết, trong mấy ngày sắp tới các ngươi cứ ở trong phòng cho ta, bất kể là ai bảo các ngươi xuống núi thì cứ phớt lờ, hiểu cả chưa? Nếu như có người dam cưỡng ép các ngươi xuống núi, các ngươi lập tức tới tìm ta!
"Vâng, sư tôn!"
Trong lòng mọi người run lên, thi nhau ôm quyền.
"Ừm, tất cả đi trở về nơi ở của mình đi."
Chu trưởng lão lãnh đạm phất phất tay.
Những đệ tử này đều là bảo bối của hắn, là đại phú gia của hắn.
Hắn làm sao có thể để cho đệ tử của mình phải xuống núi đi chịu chết đây?
Hắn vốn là một trong những người cực lực phản đối chuyện bốc thăm này!
Thậm chí hắn còn hoài nghi, bản thân mình bốc được người đầu tiên là có người động tay chân.
Mọi người hành lễ một lần nữa, thi nhau lui ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận