Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 248: Hy vọng mọi chuyện có thể diễn ra được tốt đẹp.

"Dựa vào bọn họ không được vậy thêm ta thì sao?"
Một giọng nói nặng nề và thờ ơ đột nhiên vang lên từ sau lưng Dương Phóng.
Lại là một người đàn ông to cao khác đi ra, bước chân và hơi thở nặng nề.
Người này cao gần như hai mét, bờ cai rộng lớn, trong tay cầm quỷ đầu đại đao, ánh mắt lạnh lùng đầy uy hiếp, khi hắn đi tới, có một cỗ khí tức chấn động vô hình.
Ba người kia vừa nhìn thấy hắn xuất hiện thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ.
"Tiểu tử, nhanh dẫn chúng ta đi tới nơi ngươi giấu Tịch Tà ngọc đi!"
Một người áo đen có thái độ ác liệt, đột nhiên quát chói tai, "Bằng không, gia gia hôm nay sẽ lăng trì ngươi!"
Dương Phóng nhíu mày, nhìn chăm chú vào người đàn ông cao to đi tới từ sau lưng, nói: "Ngươi là thủ lĩnh của bọn họ sao?"
"Tịch Tà ngọc ở đâu?"
Người đàn ông cao lớn cao hai mét, giọng điệu lạnh lùng, không để ý đến lời nói của Dương Phóng mà là đi về phía trước, nhìn chằm chằm vào Dương Phóng với ánh mắt đe dọa.
"Nếu thật như vậy?"
Dương Phóng nhíu mày.
"Muốn chết!"
Người đàn ông cao lớn rất thiếu kiên nhẫn, nhìn thấy Dương Phóng không trả lời, thân thể lập tức lao tới, bàn tay to như quạt hương bồ loại nhỏ lập tức hung hăng vỗ về phía mặt Dương Phóng, năm ngón tay thô bạo hữu lực.
Giống như thép cứng vậy.
Ầm!
Một tiếng vang trầm, máu tươi bắn tung tóe.
Thân thể người đàn ông cao lớn kia lấy một loại tốc độ còn nhanh hơn mà bay ngược về phía đằng sau, giống như sao băng vậy, hung hăng rơi vào trên mặt đất ở nơi xa, tay chân run rẩy, ánh mắt ảm đạm, vùng ngực xuất hiện một vết lõm đáng sợ.
Dương Phóng ánh mắt lạnh lùng, thuận tay thu bàn tay về nhìn về phía ba người còn lại.
Ba người còn lại này vẻ mặt ngẩn ngơ, bị dọa đến hồn vía lên mây, không nghĩ ngợi chút nào, quay người là chạy.
"Hảo hán tha mạng. . ."
Ầm! Ầm! Ầm!
Dương Phóng lao tới, cho mỗi người một chưởng, như là đập vào quả dưa hấu vậy.
Cả ba người còn lại toàn bộ chết thảm, bay rơi xuống nơi xa.
Dương Phóng mặt không biểu tình, đi tới sờ tới sờ lui lục soát nhanh chóng trên thân của những người này.
Một lát sau tìm được mười mấy lượng bạc rồi rời khỏi nơi đây.
Đêm nay chỉ có thể xem như là một khảo nghiệm nho nhỏ.
Khỏa nghiệm chân chính chắc chắn còn phải chờ vào hai ngày sau a ...
Đương nhiên!
Hai ngày sau, hắn chắc chắn sẽ phải lấy thân phận của hắn đi ra nhìn xem trước đã.
Nếu như chuyện không nên làm, hắn không có khả năng sẽ còn đần độn lấy Tịch Tà ngọc ra.
. . .
Không lâu sau khi Dương Phóng rời khỏi nơi này.
Một số bóng đen nhanh chóng xuất hiện từ phía sau.
Bọn họ tỏ ra ngạc nhiên và lặp lại lần nữa kiểm tra lục xoát bốn cái thi thể.
"Tất cả đều chết rồi, đều là một kích trí mạng."
"Đây là Viên Hổ cảnh giới Thất phẩm sơ kỳ, thế mà cũng bị một kích miểu sát ..."
Rất nhiều người không thể tưởng tượng được mở miệng nói.
Người mới vừa rồi kia là ai?
Trên mặt bọn họ lộ rõ ra vẻ may mắn.
. . .
Bên trong nơi cư trú.
Dương Phóng lượn quanh một vòng rất lớn rồi mới đi vào nhà, khóa trái cửa phòng, chui vào bên trong hang động.
Hắn thuận tay lấy ra một cái túi rất lớn từ một chỗ trong hang động.
Bên trong lít nha lít nhít, tất cả đều là Tịch Tà ngọc.
Dương Phóng thuận tay sờ xoạng, âm thầm suy nghĩ, cuối cùng lấy ra ba mươi khối, dùng một cái túi nhỏ khác đựng vào, chuẩn bị để hai ngày sau lấy ra bán.
"Hy vọng mọi chuyện có thể diễn ra được tốt đẹp."
. . .
Nếu như không thuận lợi thì như vậy những thứ này cũng chỉ có thể tiếp tục giữ lại trong tay.
Hắn đặt cái túi ở bên cạnh, bắt đầu nấu nước, chuẩn bị tắm thuốc.
Từ sau khi hắn đột phá đến Bát phẩm, hiệu quả của thuốc tắm mang đến đã giảm đi rõ ràng.
Một lần tắm thuốc trước đó có thể cung cấp cho hắn 100 điểm kinh nghiệm.
Bây giờ ở một lần tắm thuốc chỉ có tể cung cấp cho hắn 80 điểm kinh nghiệm mà thôi.
Cũng không biết nguyên nhân có phải là tính kháng dược không.
Dù sao cao thủ Linh cấp và cao thủ Phàm cấp, quả thực đã có bản chất khác biệt.
. . .
Thời gian trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Một tin tức ngầm được lan truyền nhanh chóng ở trong phố chợ, làm cho người xôn xao.
Có người đang bán Tịch Tà ngọc.
Giá cả 75 lượng một khối.
"Móa nó, 75 lượng? Tại sao không đi mà cướp đi?"
"Đúng vậy, giá này cũng quá đắt."
"Đây là tin tức truyền ra từ chỗ nào?"
"Cái gì? Thất phẩm cao thủ bị miểu sát rồi?"
. . .
Cách đó không xa.
Mấy người Trình Thiên Dã và Trần Thi Nghiên vừa đúng đi ngang qua nơi này, nghe thấy vậy thì hai mặt nhìn nhau.
75 lượng?
Đâu quả thực là giá trên trời!
"Trình đội trưởng, các ngươi có muốn đi xem một chút hay không?"
Trần Thi nghiên hỏi.
"Được rồi, 75 lượng quá đắt."
Trình Thiên Dã lắc đầu.
Tịch Tà ngọc trên người của ba người đã vỡ vụn hoàn toàn vòa ban đêm ngày hôm đó.
Trần Thi Nghiên còn tốt, bối cảnh trong nhà cường đại, có thể bổ sung lại cho nàng ta.
Nhưng Trình Thiên Dã và lão Ngô thì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Quan trọng là mặc dù có tiền, hiện tại cũng không có đường lối nào để mua.
"Nếu tiền không đủ, ta có thể cho các ngươi mượn trước."
Trần Thi Nghiên hơi trầm ngâm, nói: "Thật ra thì ta có thể nói vài lời với bên gia tộc của ta, cho mượn 200 lượng vẫn là không thành vấn đề."
"Chuyện này ..."
Trình Thiên Dã, lão Ngô lại đưa mắt nhìn nhau, trong lòng do dự.
Những ngày vừa qua vì chuyện của Nhậm Quân, bọn họ đã nợ Trần Thi Nghiên quá nhiều ân tình.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận