Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 313: Kim Thân quyết!

Dương Phóng trong lòng âm trầm, đẩy tảng đá chắn hang động ra, lập tức đi ra ngoài sơn động, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Trần Long đang toàn lực chạy về phía hắn, quát, "Cút!"
Đương nhiên, tiếng quát này đương nhiên sẽ không sử dụng Lôi âm.
Dùng chỉ là tiếng quát thông thường đầy nội lực.
Trần Long sắc mặt trắng bệch, vô cùng kinh hoảng, vừa chạy tới vừa cầu xin tha thứ cứu mạng, "Huynh đài mau cứu ta, xem ở trên giao dịch giữa cha ta và ngươi vào ban ngày, cứu ta một mạng!"
"Ta và cha ngươi chỉ là quan hệ giao dịch bình thường, giao dịch đã chấm dứt, ngươi và ta không có bất cứ quan hệ nào, ngươi cút được bao xa thì cút bấy xa cho ta!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, không muốn tham gia vào cuộc chiến của đối phương.
Vừa mới tới Bạch Trạch vực đối với hắn mà nói căn bản là không nên gây thù chuốc oán với ai.
Hắn rất ghét loại hành vi đối phương vô duyên vô cớ kéo chính mình vào trong vòng xoáy.
Trần Long tuyệt vọng, trong lòng nổi lên một tia oán hận, hắn nghiến răng nghiến lợi lập tức chạy tránh qua trước cửa hang của Dương Phóng.
Thế giới này, ngoại trừ Diệt Tà minh ra quả nhiên không có người nào tốt ... hắn lại thêm một bước nữa bị dòng đời xô đẩy vào Diệt Tà minh.
Những kẻ đuổi giết sau lưng đang nhanh chóng tiếp cận.
Chẳng mấy chốc, bọn họ cũng để ý tới cửa hang của Dương Phóng, hai mắt lóe lên.
"Còn có một người!"
"Ngươi là ai?"
Mọi người mở miệng quát.
Dương Phóng sắc mặt lạnh lùng, cao cao đứng ở khu vực cửa hang, nói: "Ta là ai không liên quan gì với các ngươi, các ngươi muốn truy sát người nào thì là chuyện của các ngươi, đừng tới quấy rầy ta!"
"Muốn chết!"
Một người trong đó trong lòng nổi lên hung ác.
"Đủ rồi, không được làm phức tạp thêm, trước tiên truy sát tiểu tử kia đã!"
Một người ở bên cạnh vội vàng ngăn đồng bạn của mình, tiếp tục đuổi theo về phía Trần Long.
Bọn họ nhìn thoáng qua Dương Phóng, nở ra nụ cười lạnh rồi lại truy sát về phía Trần Long chạy đi.
Hai mắt Dương Phóng nheo lại, quay người trở về hang động.
Hắn rất muốn rời khỏi hang động này thay một nơi ở khác.
Nhưng thời điểm này đang là đêm khuya, muốn tìm nơi ở lại thứ hai vậy nói nghe thì dễ?
Nhớ đâu gặp phải loại yêu thú kinh khủng mà ban ngày thấy được kia thì chẳng phải là tự rước lấy phiền phức sao?
Cân nhắc mọi thứ, Dương Phóng vẫn là chuẩn bị tiếp tục chấp nhận ở lại một đêm cuối cùng, chờ đến sáng ngày mai đi đổi nơi khác.
Hơn nữa Tử Lăng thảo của hắn vừa mới được ăn vào, thực sự không nên di chuyển.
Nơi xa.
Sáu bày bóng người một đường đuổi theo tới, chẳng mấy chốc đã mất đi tung tích của Trần Long, trên mặt không thể không lộ vẻ khó chịu, trong miệng mang theo hận ý.
"Đồ chết tiết, hắn chạy nhanh thật đấy!"
"Đi thôi, đừng ở chỗ này quá lâu, trước tiên trở về rồi nói sau!"
"Đúng rồi, gia hỏa trước đó có muốn động thủ hay không?"
"Trước tiên trở về bẩm báo với Thiếu chủ rồi mới quyết định, đi thôi!"
. . .
"Khụ khụ. . ."
Trần Long ho khan một tiếng, bò ra từ trong một vũng lầy, toàn thân phát lạnh, trong lòng tràn đầy oán hận, "Quách Vân Kình đáng chết, người mặc áo giáp đáng chết, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, một tên cũng sẽ không!"
Quách Vân Kình giết nghĩa phụ của hắn, hại hắn tới thê thảm như thế này!
Người mặc giáp thì thấy chết không cứu, ép mua ép bán, còn ác hơn so với Quách Vân Kình.
Cả hai người này đều đáng chết.
Hắn chống thân thể lên, loạng choạng bỏ chạy về phía xa.
Cao thủ Diệt Tà minh cũng đã tiến vào Dược Vương cốc.
Chỉ cần hắn tìm được bọn họ thì chắc chắn có thể được cứu, thuận tiên bảo bọn họ báo thù cho chính mình ...
...
Một đêm trôi qua.
Bình yên vô sự.
Trong hang động.
Thương thế của Dương Phóng đã hoàn toàn được củng cố, vào lúc này trong tay hắn đang cầm một khối ngọc thạch màu tím cỡ ngón tay dán ở trên mi tâm, bình tĩnh cảm nhận.
Viên ngọc thạch này tự nhiên là viên ngọc thạch trước đó Thượng Quan Vô Cực cho hắn.
Đặt vào mi tâm hơi lạnh, giống như có từng tia từng tia lực lượng đang thẩm thấu vào trong mi tâm của hắn.
Kim Thân quyết!
Thông tin dày đặc đang được bộ não của hắn tiếp nhận.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một môn võ học mang tính phòng thủ cao thâm.
Tổng cộng chia ra làm chín tầng cảnh giới.
Mỗi một tầng luyện thành, lực lượng nhục thân và phòng ngự đều sẽ tăng lên rất nhiều.
Sau khi tu luyện đến một trình độ nhất định, một khi thúc giục huyền công, toàn thân sẽ giống như có một tấm kim thân bảo vệ, lực phòng ngự và lực lượng đều tăng mạnh, đao kiếm bình thường bổ tới khó có thể bị thương.
Đặc biệt là ở trên lực lượng sinh mệnh, càng là vô cùng mạnh mẽ, cho dù tổn thương nặng hơn nữa cũng sẽ không chết thảm ngay tại chỗ.
Điểm này có thể được nhìn thấy từ Thượng Quan Vô Cực trước đó.
Lúc đó quả tim, phổi ... của Thượng Quan Vô Cực đều đã vỡ nát toàn bộ, trong người lại trúng phải kịch độc nhưng vẫn có thể nhịn được trong thời gian rất lâu.
Từ quan điểm y học của thế giới hiện đại, quả thực vi phạm quy luật sinh mệnh.
Hơn nữa!
Còn có một điểm để Dương Phóng cảm thấy không tệ.
Đó chính là môn võ học này thiên hướng về ngạch công.
Cho dù tiêu hao hết chân khí thì lực lượng nhục thân vẫn sẽ không yếu đi bao nhiêu.
Luôn có thể duy trì chiến lực ở một mức độ khủng bố nhất định.
"Đáng tiếc, ở trên cần nhiều loại dược liệu lắm."
Dương Phóng thả ngọc thạch xuống, mở hai mắt ra lần nữa lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Công pháp Linh cấp trở lên có nhu cầu rất lớn về dược liệu.
Công pháp đẳng cấp càng cao thì càng là như thế.
"Tử Kim trúc, Phi Giao huyết ... hai thứ này đều rất khó lấy được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận