Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1070 - Tiền bối, người vừa rồi là người nào?



Chương 1070 - Tiền bối, người vừa rồi là người nào?




Nhưng vì cái gì?
Loại đánh giấu này không phải là nên được cố định vào lúc mới sinh ra sao?
Vì sao nửa đường đột nhiên xuất hiện?
Sắc mặt Quách Vinh dao động, không thể tưởng tượng nổi, sâu trong ánh mắt hiện ra ánh sáng vô hình, lít nha lít nhít, giống như mạng nhện, tiếp tục nhìn về phía sáu người trước mắt, muốn xem thấu sáu người này.
Nhưng theo lực lượng nhân quả của hắn càng vận càng lớn, càng vận càng sâu, đột nhiên một cỗ khí tức lạnh lùng khó tả từ nơi sâu xa xâm nhập mà đến, lập tức dọc theo đao đảo tuyến đường nhân quả lao về phía thân thể của Quách Vinh.
Phốc phốc!
Quách Vinh lập tức phun ra một búng máu, thân thể ngã ngửa, hai tay ôm đầu, vẻ mặt vặn vẹo, giống như gặp phải trọng thương.
"Minh chủ!"
Dương Phóng thay đổi sắc mặt, thân thể nhoáng một cái, lập tức xuất hiện ở trước mặt Quách Vinh, lập tức đỡ Quách Vinh dậy, khí tức trên người sôi trào mãnh liêt, rót vào trong cơ thể của Quách Vinh.
Đám người Diệp Huyền, Lộ Nhân Giáp, Lộ Nhân Ất, Bành Hải thậm chí còn sốc hơn, trợn mắt há hốc mồm.
Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Vị đại lão tổ chức Thiên Thần kia làm sao mà đột nhiên lại ói máu rồi?
Bọn họ không nghe được giọng nói, không thể không bối rối lo lắng.
Chỉ cảm thấy giống như có một chuyện vô cùng bí ẩn nào đó đang được giữ kín với họ.
"Không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi."
Sắc mặt Quách Vinh trắng bệch, đã chậm rãi khôi phục lại, bên trong đôi mắt đều là vẻ kinh hoàng và rung động.
Ý đồ truy tìm nhân quả vừa rồi của hắn là để làm rõ lai lịch mấy người trước mắt, kết quả lập tức gặp phải phản phệ.
Bên trong sương mù dày đặc của những người này, có bí mật không thể nhìn trộm!
"Minh chủ ngươi sao rồi?"
Dương Phóng hỏi.
Quách Vinh hít một hơi thật sâu, tâm trí hỗn loạn, rung động nhìn thoáng qua Diệp Huyền, Lộ Nhân Giáo, Lộ Nhân Ất một lần nữa, sau đó lại nhìn về phía Dương Phóng một lần nữa.
Tại sao có thể như vậy?
Có nhiều người xuất hiện Đạo tiêu như vậy?
Nhiều người như vậy trên thân đều có sương mù mà ngay cả dùng nhân quả cũng khó có thể xuyên thấu?
Hắn lập tức lắc đầu: "Không thể truy tìm, không thể thăm dò, tiếp tục truy tìm tất có đại họa, Lam trưởng lão, ngươi mang bọn họ rời đi thôi."
Dương Phóng hơi suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Được, đa tạ Minh chủ!"
"Không cần khách khí, sau này nếu như có phát hiện gì mới, không ngại xác minh với nhau."
Quách Vinh nói.
Dương Phóng gật đầu lần nữa.
"Đi thôi!"
Hắn quay người nhìn về phía đám người Diệp Huyền, nói với giọng bình tĩnh, đi về phía bên ngoài.
Cho đến lúc này, mấy người Diệp Huyền mới nghe được lời nói của Dương Phóng, vội vàng đi theo.
Thẳng tới khi hoàn toàn ra khỏi phòng, Diệp Huyền mới nhịn không được nghi hoặc trong lòng, đánh bạo nói: "Tiền bối, người vừa rồi là người nào?"
"Minh chủ Huyễn Thiên minh."
Dương Phóng trả lời.
"Minh chủ Huyễn ... Huyễn Thiên minh?"
"Vãi nồi! Nơi này vậy mà lại là tổng bộ của Huyễn Thiên minh?"
Tất cả mấy người đều thay đổi sắc mặt, mở miệng kinh hô.
Cánh cổng tổng bộ Huyễn Thiên minh cao xa như vậy, thế mà lại được bọn họ bước vào một cách dễ dàng như vậy?
Này tương đương với giám đốc của một công ty nhỏ ở thế giới hiện thực, đột nhiên gặp được người lãnh đạo quốc gia ...
Đột nhiên!
Bọn họ cảm thấy vô cùng rung động, vội vàng nhìn về phía Dương Phóng.
Vị Tiêu tiền bối này có thể đưa bọn họ vào trong tổng bộ của Huyễn Thiên minh một cách dễ dàng như vậy, chỉ sợ thân phận cũng tuyệt đối không thấp phải không?
Hắn có được chức vụ gì ở bên trong Huyễn Thiên minh?
Tổ chức Thiên Thần không thể không nói là quá thần bí.
"Tiền bối, vậy tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"
Diệp Huyền nhịn không được mà hỏi.
"Đi đưa các ngươi trở về."
Dương Phóng trả lời.
"Tiền bối đừng a, ngươi cho chúng ta đi theo ngươi đi, chúng ta có thể đi theo ngươi làm tùy tùng, bưng trà đổ nước, còn có thể giặt quần áo nấu cơm cho ngươi, van cầu ngươi cho chúng ta một cái cơ hội đi."
Lộ Nhân Giáp vội vàng mở miệng.
Hắn vốn đã gia nhập vào Thần Tích phường, đạt được sự bồi dưỡng của Thần Tích phường.
Nhưng ở bên trong Thần Tích phường thì đâu có thiếu thiên tài, há có thể dốc hết tài nguyên trút vào trên người bọn hắn?
Cộng thêm, việc nội bộ Thần Tích phường lục đục với nhau càng ngày càng nghiêm trọng, để cho mấy người bọn họ dần dần mất đi lòng hăng hái, không còn hăng hái như lúc vừa mới gia nhập trước đó nữa.
Hiện tại Dương Phóng chẳng khác gì một cái đùi vàng mới xuất hiện, bất kể như thế nào cũng phải ôm lấy cái đùi vàng này.
"Đúng vậy a tiền bối, để cho chúng ta đi theo ngươi đi, ngươi yên tâm, không cần biết chuyện gì chúng ta đều có thể dốc sức hoàn thành, chắc chắn sẽ không để cho ngươi phải thất vọng."
Diệp Huyền cũng vội vàng mở miệng nói.
Hắn thực sự rất khó để gặp được Dương Phóng một lần, bất kể như thế nào cũng không muốn cứ thế mà đi.
Lần này rời đi, lần sau gặp lại không biết còn phải chờ tới khi nào.
Dương Phóng hơi suy nghĩ một lát.
"Cũng được, tuy nhiên các ngươi đi theo ta thì ta cũng không chắc chắn có thể đảm bảo cho sự an toàn của các ngươi!"
Hắn mở miệng nói.
Lần đi qua đi lại Thiên Linh thành này, ít nhất cần mười canh giờ.
Cộng thêm sắc trời bây giờ đã tối, hắn cũng không muốn tiếp tục chạy tới Thiên Linh thành nữa.
Mấy người này muốn đi theo vậy cứ để cho bọn họ đi theo là được rồi.
Mấy người nghe thấy vậy thì mừng rỡ.
"Đa tạ tiền bối!"
"Tiền bối yên tâm, an toàn của chúng ta, chúng ta có thể tự mình phụ trách, tuyệt không để tiền bối phải quan tâm!"
...
P/S: Ta thích nào ... chương 8



Bạn cần đăng nhập để bình luận