Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1019 - Chúng ta tự mình ra mặt sao?



Chương 1019 - Chúng ta tự mình ra mặt sao?




"Tiền bối, khả năng ngươi đã nhìn ra được lai lịch của người này rồi phải không?"
Hoàn Linh quận chúa đi tới, nhịn không được mà ngưng giọng hỏi thăm.
Dương Phóng hơi trầm ngâm, nói: "Mơ hồ là bí thuật của người bên mảng Khôn, nhưng đến cùng có phải hay không, cần phải xác định thêm một bước nữa."
"Bí thuật của người bên mảng Khôn?"
Mọi người thầm giật mình.
Chẳng lẽ người của mảng Khôn đang âm thầm quấy phá?
Dương Phóng thuận tay trảo một cái, cầm trường kiếm nhỏ máu rơi trên mặt đất kia vào trong tay, hai mắt quan sát, ngón tay thon dài nhẹ nhàng búng vào, phát ra tiếng kiếm reo thanh thúy, sát khí mơ hồ hiển hiện, ánh đỏ như máu lóe lên.
Chất liệu làm thanh kiếm này quả thực không tầm thường.
Hắn cũng không tiếp tục nhiều lời mà xoay người lại đi về phía xe ngựa một lần nữa.
Trong lòng mọi người dao động, cũng không hỏi thêm nữa, chẳng mấy chốc lại bắt đầu lên đường.
Đám người lão giả mũi to, người đàn ông râu ngắn đã có chút hối hận khi đồng ý cho quận chúa mượn sức.
Thế mà dính đến mảng Khôn.
Tuy nhiên xem như không đồng ý, sau này khi hai mảng lớn khai chiến với nhau, bọn họ vẫn khó tránh khỏi việc trở thành pháo hôi.
···
Bên trong Linh Tham trấn.
Trên đỉnh của lầu các cao lớn rộng rãi.
Ở khu vực tầng năm.
Bảy tám bóng người ngồi khoanh chân, tạo thành một vòng tròn lớn.
Thực lực của mỗi một người đều không kém.
Khí tức đan xen giống như một tổng thể khổng lồ.
"Đã nhiều năm như vậy, rốt cục sắp hoàn thành, thứ này đêm nay có thể kích hoạt thành công, mọi người là có thể rời khỏi nơi này."
Bóng người cầm đầu nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông mặc giáp bên cạnh và lão giả để chùm râu dê, mỉm cười nói: "Những năm qua vất vả cho hai vị tướng quân rồi, Khôn Chi Liên minh chắc chắn sẽ không bạc đãi hai vị, tất cả điều kiện trước đó sẽ tới đúng hạn."
"Ngô trưởng lão khách khí, hai người chúng ta luôn nhận được sự coi trọng của Ngô trưởng lão trong nhiều năm qua, hai người chúng ta tự nhiên phải dốc sức mà làm."
Lão giả để chùm râu dê kia mỉm cười nói.
Người cầm đầu cảm thấy rất là hài lòng, tiếp tục cười nói: "Đúng rồi, trước đó các ngươi nói Hoàn Linh quận chúa sắp tới, bên phía Kiếm sát kia đã có tin tức gì chưa?"
"Còn chưa có tin tức nào truyền về, tuy nhiên tính toán thời gian chắc là cũng đã động thủ, Kiếm sát thực lực phi phàm, chính là Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê đỉnh phong, trong Hoàng thất ngoại trừ một số ít mấy người tự thân xuất mã có thể ngăn cản hắn ra thì những người còn lại căn bản không đủ, có hắn ra tay có thể bảo đảm tuyệt đối không có sơ suất nào xảy ra."
Lão giả để chùm râu dê cười nói.
"Vậy là được, Linh Tham trấn, Linh Tham trấn, ai có thể nghĩ tới bí mật thực sự của Linh Tham trấn?"
Người cầm đầu cảm khái nói.
Mấy người còn lại cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Đúng lúc này!
Đột nhiên, bên ngoài có một bóng người chạy vào, cực kỳ bối rối, mở miệng nói: "Ngô trưởng lão, hồn đăng của Kiếm sát tiền bối tắt rồi!"
"Ừm?"
Tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều lộ vẻ giật mình.
Hồn đăng của Kiếm sát tắt rồi?
"Chẳng lẽ là lão Hoàng đế tự mình ra tay? Hay là mấy vị Vương gia kia ra tay?"
Người đàn ông mặc áo giáp nói ra lời suy đoán.
Xem như mấy vị vương gia ra tay, Kiếm sát muốn chạy trốn thì cũng có thể chạy thoát được!
Cả tầng lầu lập tức trở nên yên lặng.
Mỗi người đều vô cùng ngưng trọng.
Một lát sau.
Người đàn ông cầm đầu lạnh lùng nói: "Thôi, chuyện đã đến loại tình trạng này, xem như thật có cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê tới, chúng ta cũng không thể rút lui, việc này cần tính toán thật tốt, Công Dương tướng quân, Hải tướng quân, còn cần hai người các ngươi tự mình ra mặt."
"Chúng ta tự mình ra mặt sao?"
Người đàn ông mặc áo giáp và lão giả để chùm râu dê lộ ra vẻ nghi hoặc mà nhìn về phía đối phương.
"Không biết Ngô trưởng lão định làm gì?"
Người đàn ông mặc giáp dò hỏi.
"Đối phương mới đến, cho dù sinh ra nghi ngờ cực lớn đối với các ngươi, nhưng không có chứng cứ, cũng sẽ không vừa tới đã tóm lấy các ngươi, cho nên các ngươi còn có cơ hội ..."
Người đàn ông cầm đầu ánh mắt thâm thúy, lập tức bắt đầu truyền âm về phía bên tai của hai người.
Mắt hai người sáng lên, đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu.
"Được, dựa theo sự sắp xếp của Ngô trưởng lão."
Công Dương tướng quân và Hải tướng quân gật đầu.
Người đàn ông cầm đầu khẽ nở ra nụ cười mỉm, nói: "Nếu như việc này mà thành, hai vị sẽ lập công đầu!"
···
Ở một phương hướng khác.
Ngôi miếu cổ trong núi sâu.
Tối tăm và ảm đạm.
Trải qua việc điều tra trong hai ngày, nữ tử váy trắng dung mạo xinh đẹp lại xuất hiện ở trong đại điện một lần nữa, một mặt cung kính nhìn về phía Diêm Quân trước mặt.
"Diêm Quân, Minh cẩu đã tra ra, vào buổi đêm trước khi Hắc Vô Thường mất tích đã đi tới một khu rừng, nhưng thật trùng hợp, khí tức Bạch Vô Thường cũng xuất hiện ở khu rừng rậm đó."
"Ồ? Khí tức Bạch Vô Thường cũng xuất hiện ở chỗ đó?"
Lông mày Tống Diêm Quân khẽ động đậy, thân thể vẫn ngồi ở trên xe lăn giống như ngày thường.
Tỏa ra từng đợt khí tức mục nát vô hình, giống như một khúc gỗ mục vậy.
"Đúng vây, ta đặc biệt đi tới thăm dò kiểm tra, khu rừng đó ở vào nơi cách Phong Thạch lâm không xa, giống như là chỗ tổng bộ của Thánh minh."
Nữ tử mặc váy trắng thận trọng mở miệng, giống như sợ làm cho vị Diêm Quân trước mắt này tức giận.
"Tổng bộ Thánh minh."
Trên mặt Tống Diêm Quân đột nhiên lộ ra nụ cười mỉm, nói: "Thú vị, tiếp tục!"
P/S: Ta thích nào ... chương 4



Bạn cần đăng nhập để bình luận