Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 250: Tần. . Quảng Vương?

"Được, bằng hữu, người thẳng thắn nói chuyện thẳng thắn, làm việc sảng khoái, đã như vậy, ta mua trước ba khối, được chứ?"
Một giọng nói vang lên đầu tiên từ trong đám đông.
Một bóng người vạm vỡ bước ra, mang theo một cái túi bên trong chứa đầy bạc, đi về phía trước với âm thanh rầm rầm rung động.
Lạch cạch!
Hắn để cái túi lên trên bàn rồi định cầm lấy ba khối Tịch Tà ngọc.
Nhưng Dương Phóng nhanh tay nhanh mắt, một phát nắm lấy cổ tay của hắn, cười lạnh nói, "Đừng nóng vội, để cho ta kiểm tra tiền trước một chút, đúng không?"
Thần sắc người kia khẽ thay đổi, vội vàng giãy giụa lại phát hiện bất kể giãy thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Dương Phóng.
"Được, ngươi kiểm tra đi."
Người kia thấp thỏm nói.
Dương Phóng cũng không có dùng tay đi mở túi ra mà là dùng cái mũi hít nhẹ một cái, hai mắt nheo lại, nói với giọng nói lạnh lùng, "Ngươi động tay động chân vào trên đống bạc?"
Một mùi đặc biệt khác thường mờ nhạt tỏa ra từ trên đống bạc.
"Ngươi!"
Sắc mặt người kia lập tức thay đổi.
Khứu giác của gia hỏa này vậy mà lại nhạy cảm đến như thế!
Loại mùi này vậy mà cũng có thể ngửi được?
Ầm!
Dương Phóng đánh một chưởng vào trên ngực của hắn, nhanh như thiểm điện, để hắn một câu cũng không phát ra được, lập tức lõ ngực vào, quần áo nổ tung, bay ngược ra đằng sau, chết không thể chết lại.
"Không biết sống chết!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lãnh đạm, nhìn về phía mọi người, nói: "Khuyên nhủ mọi người một câu, đã tới mua Tịch Tà ngọc thì hãy thu hồi những suy nghĩ nhỏ nhặt của các ngươi, nếu như ai còn dám giở trò vậy người kia chính là kết quả!"
Mọi người thi nhau giật mình, xì xào bàn tán.
Thủ đoạn thật hung tàn!
Vậy mà giết người luôn?
Còn nữa!
Hắn thế mà còn dựa vào cái mũi là có thể ngửi thấy được mùi vị truy tung bên trên?
Bên trong Bạch Lạc thành có đủ loại mùi vị truy tung, đủ loại, bình thường đều dùng những con bọ nhỏ đặc biệt đuổi theo mùi hương tiến hành truy tung, nào có người có thể sử dụng cái mũi là có thể lập tức đoán ra được?
Trong đám đông, Trình Thiên Dã nhìn về phía Dương Phóng với vẻ mặt hoài nghi, đôi mắt hắn mở to ra vì kinh ngạc.
Hắn là. . .
Tần. . Quảng Vương?
Lo lắng cho hình tượng của mình, Dương Phóng cũng không có lập tức đi lục saots thi thể, mà là nhìn về phía mọi người, nói với giọng nói lạnh lùng, "Hiện tại còn có người muốn mua không? Mua thì 75 lượng không mặc cả!"
"Bằng hữu, ta mua hai khối!"
Lại có người đi ra, thành thành thật thật lấy bạc ra, để lên bàn.
Sau khi Dương Phóng kiểm tra một lần, lập tức cầm lấy một khối Tịch Tà ngọc ném cho đối phương.
Người kia nhận lấy Tịch Tà ngọc thì nhẹ nhàng ôm quyền rồi lập tức quay người rời đi.
Những người khác vừa nhìn thấy hắn giao dịch thành công thì lập tức không kìm nén được, bắt đầu thi nhau tiến lên.
"Ta mua một khối!"
"Ta mua năm khối!"
"Ta mua ba khối!"
. . .
Đám người xôn xao một mảnh, âm thanh ồn ào.
Dù sao kẻ có tiền trong thành vẫn là rất nhiều.
Nhất là đám người Lục phẩm, Thất phẩm như bọn họ, chỉ mấy chục lượng bạc căn bản không tính là gì.
"Đội trưởng, bán thật nhanh, nhanh một chút đi!"
Lão Ngô biến sắc, vội vàng chen về phía đám người, mở miệng hô, "Bằng hữu, chúng ta cũng muốn hai khối ..."
"Đủ rồi, lập tức tản ra cho ta!"
Dương Phóng đột nhiên quát một tiếng chói tai, "Tịch Tà ngọc hôm nay đã bán hết toàn bộ, muốn mua thì hai ngày sau lại tới!"
Đám người bị chấn nhiếp trong lòng hốt hoảng, vẻ mặt trắng bệch.
Không ít người mua chậm, thi nhau hối hận không thôi.
Hai ngày sau?
Hai ngày sau nói không chừng giá cả có thể tiếp tục tăng hay không?
Rất nhiều người hận không thể cho mình một cái bạt tai.
Hiện tại tốt rồi, chỉ có thể chờ thêm hai ngày sau để mua đắt hơn.
Dương Phóng lấy ra một cái túi, bắt đầu thu hồi tất cả số bạc trên bàn vào túi, lạch cà lạch cạch.
2250 lượng bạc, chừng khoảng 140 cân, đầy cả một túi lớn.
Đương nhiên, Dương Phóng đã chọn ra miếng bạc đã được tên trước đó đánh dấu ra, nhẹ nhàng rắc phấn độc lên, bao phủ toàn bộ khí tức trên đó lại.
Hắn nhấc một bao bạc lớn lên, lục soát thi thể người đàn ông trước đó một lúc rồi lập tức rời khỏi đây.
Đám đông tràn về bốn phương tám hướng, nhưng không có một người nào dám can đảm đi theo.
Sắc mặt Trình Thiên Dã thay đổi, nói nhỏ, "Lão Ngô, ngươi mang theo Thi Nghiên xuống núi, ta đi qua xem một chút!"
Hắn lấy chiếc khăn che mặt xuống, lập tức đuổi theo về phía phương hướng Dương Phóng.
"Trình đội ..."
Lão Ngô kinh hô.
"Các ngươi đi mau!"
Trình Thiên Dã đáp lại một tiếng rồi lao nhanh đi.
. . .
Trong rừng.
Thân hình Dương Phóng bỗng nhiên dừng lại, lông mày nhăn lại, trên lưng đeo một cái túi lớn nhìn về phía khu vực trước mặt.
Một bóng người mặc áo bào màu xám với mái tóc hoa râm, bình tĩnh đứng lại ở nơi đó, không có che mặt, ánh mắt rất lạnh, thân hình gầy gò như một cây gậy trúc vậy, lặng lẽ ngăn cản đường đi của Dương Phóng.
"Thủ đoạn của bằng hữu thật đúng là độc ác, đệ tử của ta chỉ hơi để lại chút dấu vết, ngươi vậy mà lại đập chết hắn, nói như thế nào cũng nên cho ta một câu trả lời a?"
Giọng điệu của lão giả này lạnh lùng, nhìn vào Dương Phóng.
"Câu trả lời sao?"
Dương Phóng cười lạnh, ánh mắt lại theo bản năng quan sát xung quanh, phát hiện không có người nào khác đang trốn trong bóng tối, quần áo rung rinh, phấn độc và khói độc vô hình đã tràn ngập ra ngoài, nói với giọng nói lạnh lùng, "Ngươi muốn câu trả lời như thế nào? Đệ tử của ngươi có ý độ để lại dấu vết trên người ta, là muốn truy tung ta, còn muốn tìm đến nơi ở của ta sao?"
Lão giả kia im lặng một lúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận