Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 379: Tại sao có thể như vậy nhỉ?

Hắn quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy thân thể Dương Phóng không bị tổn hại chút nào, mang theo khí tức đáng sợ và khó lường, trực tiếp lao xuyên qua khu vực vụ nổ khủng khiếp, giống như một con thú khổng lồ hung dữ, lại là một quyền đấm tới.
"Kim Xà kiếm pháp!"
Hàn Vô Ảnh quát tiếng chói tai, đành phải nhanh chóng quay lại thúc giục Kim Xà kiếm.
Toàn bộ trường kiếm như hóa thành một mảnh tàn ảnh màu vàng kim, lít nha lít nhít, khí tức kinh khủng, xảo trá tai quái, lăng lệ đáng sợ, nhanh chóng đâm về phía thân thể của Dương Phóng.
Keng keng keng keng!
Âm thanh nhanh và cực kỳ gay gắt.
Trên dưới đầy trời tất cả đều là ánh sáng vàng và tia lửa.
Trong chớp mắt liên tục đâm ra mấy chục lần.
Ánh mắt Dương Phóng lãnh đạm, thân thể không chút lay động, vững vàng như bàn thạch, mặc cho Hàn Vũ Anh xuất thủ điên cuồng.
Đột nhiên bàn tay lớn vồ một cái, một tiếng kẽo kẹt, toàn bộ Kim Xà kiếm bị hắn chộp một cái nắm vào trong tay.
Lưỡi kiếm sắc bén và đáng sợ cứa vào lòng bàn tay của hắn, tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc, tia lửa tung tóe.
"Buông tay!"
Hàn Vô Ảnh quát lớn, điên cuồng vung trường kiếm, cố gắng hất cánh tay của Dương Phóng ra.
"Cổn!!"
Một đạo Lôi âm, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, giống như âm thanh đáng sợ nhất từ xưa đến nay.
Ông!
Lập tức chấn động đến đầu óc Hàn Vô Ảnh vang lên ong ong, trong nháy mắt rơi vào trạng thái ngốc trệ.
Mặc dù thân thể của hắn đã dốc hết toàn lực làm ra phản ứng muốn tránh né.
Nhưng là ở khoảng cách quá gần, đã hoàn toàn không thể nào tránh nổi.
Ầm!
Một quyền tung tới, chắc nịch, trực tiếp đấm vào chỗ mi tâm của Hàn Vô Ảnh, giống như là một cột sắt khủng bố dã vào, phát ra tiếng ầm ầm, chấn động đến không khí đều phát ra gợn sóng.
Phốc phốc!
Hàn Vô Ảnh lại phải phun ra ngụm máu nữa, thân thể giống như cái bao tải rách hung hăng bay ngược ra đằng sau, trực tiếp nặng nề bay về phía nơi xa.
Chân khí hộ thể bên ngoài của hắn vừa mới đối mặt thì đã bị Dương Phóng phá hủy hoàn toàn.
Tại chỗ mi tâm huyết nhục mơ hồ, xương sọ vỡ vụn, hai mắt trợn lớn, bộ não bay tung tóe khắp nơi, thân thể hung hăng đập xuống đất.
Trưởng lão Siêu phẩm trẻ tuổi nhất của Diệt Tà minh đã hoàn toàn đi chầu ông vải!
Dương Phóng thu hồi nắm đấm, thuận tay nắm chặt lấy chuôi kiếm Kim Xà kiếm, ngắm nghía cẩn thận thanh Kim Xà kiếm này.
Chỉ thấy toàn thân kiếm này lập lòe ánh sáng vàng, hoa văn phủ kín, ở lúc liên tục va chạm với mình từ đầu đến cuối vậy mà không có bất kỳ tổn thương nào.
Điểm này, có thể nói là không thể nào tưởng tượng nổi.
"Kiếm tốt!"
Hắn nói với giọng khàn khàn, ngẩng đầu lên, nhìn về phía một cái phương hướng khác.
Tên đệ tử Thần Vũ tông trước đó kia, một mặt sợ hãi sớm đã bỏ chạy xa vào trong khu rừng sâu dày đặc cây cối.
Ánh mắt Dương Phóng trở nên hờ hững, mang theo Kim Xà kiếm, tung người nhảy lên cấp tốc đuổi theo tên đệ tử kia.
. . .
Trong rừng sâu.
Lâm Đống nội ứng của Diệt Tà minh một mặt trắng bệch, một bước không dừng, thân pháp phát huy tới cực hạn, chân khí toàn thân từ trên xuống dưới đều đang cuộn trào mãnh liệt, toàn bộ thân thể giống như đang thiêu đốt vậy.
Dưới chân mỗi một lần mượn lực đều có thể lao ra khoảng cách rất xa.
Những nơi chạy qua rất nhiều nhánh cây, tảng đá bị giẫm vỡ.
Hắn bây giờ đã không lo được thân pháp đẹp mắt gì cả, chỉ cầu có thể dốc hết khả năng cấp tốc chạy trốn.
Bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Hàn trưởng lão tu vi Siêu phẩm thế mà ngay cả dũng khí đối mặt với Tiêu quản sự cũng không có?
Tại sao có thể như vậy nhỉ?
Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi!
Tu vi của Hàn trưởng lão thế nhưng là Siêu phẩm a!
Được mệnh danh là Siêu phẩm trẻ tuổi nhất bên trong Diệt Tà minh, tiền đồ vô lượng, tự tin bay cao, là thần tượng của rất nhiều người, được khen là có tố chất lãnh tụ, chưa từng có người nào thấy hắn thất thố!
Nhưng lần này lại không đánh mà chạy?
Lâm Đống càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, chỉ cầu có thể tăng nhanh tốc độ chạy thoát thân cái đã rồi lại nói.
Tuy nhiên, tu vi của hắn chẳng qua mới chỉ là Thất phẩm trung kỳ, xem như có vắt chân lên cổ chạy như thế nào nữa thì cũng có thể chạy ra được bao xa?
Tiếng sấm rền kinh khủng nhấp nhô nhấp nhô vang lên bên tai, đinh tai nhức óc vang vọng lòng người, giống như ẩn chứa một loại thiên uy vô cùng đáng sợ nào đó làm hồn phách của người ta như thể sắp bị rung ra ngoài.
Lâm Đống vội vàng quay đầu nhìn lại, tròng mắt co rụt vào, vô cùng hoảng sợ.
Chỉ thấy nơi không xa đằng sau lưng.
Một cái bóng người toàn thân mặc bộ giáp đen nhánh ở bên trong sự bao phủ của lôi quang kinh khủng, đang lao nhanh đuổi theo về phía thân thể của hắn.
Ở trong tay phải của hắn đột nhiên cầm một thanh kiếm tỏa ra ánh sáng vàng kim lóng lánh, trường kiếm có tạo hình kỳ lạ.
Đó là!
Kim Xà kiếm của Hàn trưởng lão!
"Đừng có giết ta!"
Lâm Đống hoàn toàn sụp đổ, sợ hãi kêu to lên, hai chân cuống lên không thể nào chạy nổi nữa lập tức dừng lại vội vàng quay đầu trực tiếp quỳ rạp xuống đất gào khóc to lớn, đái cả ra quần, dập đầu phanh phanh, "Ta biết ta sai rồi, đừng giết ta, tha cho ta một mạng, ta có tin tức quan trọng ..."
"Ừm?"
Dương Phóng lộ ra sắc mặt khác thường, thân thể lập tức dừng lại, cảm thấy rất có hứng thú mà nhìn về phía Lâm Đống.
Gia hỏa này ...
Chưa bạt tai đã khóc, chưa đánh đã khai, hèn nhát như vậy sao?
Hắn còn tưởng rằng người ở bên trong Diệt Tà minh đều là loại người thề sống thề chết, thấy chết không sờn chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận