Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 54: Xem ra là thật sự đã chết rồi.

Hắn không nghĩ tới bước đi của mình đã cố gắng làm tới đủ nhẹ rồi nhưng vẫn còn bị đối phương phát hiện ra ngay lập tức.
Ám sát Lữ quản sự, ám sát Vương Đông Lai trước đó đều là như vậy, còn chưa thực sự tới gần thì đã bị người ta phát giác ra được.
Keng keng keng keng!
Phốc phốc!
Tia lửa bắn tung tóe ra ngoài, toàn bộ cổ tay trái của đối phương bị Dương Phóng lập tức chém rụng, máu tươi bắn lên tung tóe.
"Là ngươi!"
Đối phương hoảng sợ từ trong miệng phát ra tiếng kêu.
Vẻ mặt Dương Phóng khẽ giật mình, cũng đột nhiên nhận ra được đối phương.
Kiếm pháp này?
Là kiếm pháp mà hắn gặp phải trên người áo đen vài ngày trước đó!
Nghĩ đến đây, trường kiếm trong tay của hắn đột nhiên tăng tốc, một kiếm đâm xuyên mi tâm của đối phương, giết chết đối phương ngay tại chỗ.
Không cần biết đối phương là ai, đối phương đã nhận ra được mình vậy thì nhất định phải diệt khẩu.
Nếu không một khi hắn truyền tin tức gặp phải trong đêm hôm đó ra thì sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.
Phốc!
Người áo đen trợn lớn hai mắt lên, thân thể lảo đảo lập tức ngã nhào xuống đất.
Dương Phóng tiến lên phía trước, nhanh chóng lục lọi, ở trên người đối phương tìm được không ít dược liệu, cũng đều là vừa mới để vào, ngoài ra còn có mấy lượng bạc vụn, một miếng da thú không biết tên.
Dương Phóng thu dọn gọn gàng toàn bộ mọi thứ, sau đó khiêng thi thể người áo đen lên vai, lặng lẽ mở cửa sân ra, chạy đến một con mương hôi thối cách đó hai ba dặm và ném xác người đàn ông này vào trong đó.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Dương Phóng mới thận trọng trở về lần nữa.
Và ngay tại đây, khi hắn vừa quay trở lại, đột nhiên, từ cánh tay trái của hắn truyền đến một sức nóng khó tả.
Trong lòng hắn giật mình, lập tức vén tay áo lên kiểm tra.
0 ngày 0 giờ 9 phút 59 giây.
58 giây.
57 giây.
. . .
Trời đất quay cuồng.
Toàn bộ thế giới giống như đang rơi xuống về phía vực sâu không thấy đáy mà đi.
Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, trước mắt Dương Phóng mới dần dần xuất hiện ánh sáng, thở ra từng ngụm hổn hà hổn hển, nhanh chóng nhìn xung quanh.
Lại trở về!
Nhìn vào gian phòng đẹp đẽ ấm áp, vẻ mặt hắn phức tạp, hai tay chống lên giường đứng dậy, sau đó cầm điện thoại di động lên để kiểm tra.
Giống với lần trở về trước đó.
Thời gian vẫn chỉ trôi qua một giờ.
Điều này nói rõ rằng, không cần biết hắn tồn tại ở bên kia trong bao lâu, sau khi trở về cũng đều chỉ là mất một giờ, cho dù hắn ở bên kia trong khoảng thời gian càng ngày càng lâu.
Bỗng nhiên, Dương Phóng sực tỉnh, nhớ ra một chuyện, lập tức bấm vào tin nhắn nhóm để kiểm tra.
Không ngoài sự dự liệu của hắn, toàn bộ nhóm giao lưu đã lập tức trở nên sôi nổi như ong vỡ tổ.
Tất cả thành viên đều đang @Giang Nam Khách.
"Lão đại, ngươi vẫn còn sống chứ? Tình huống như thế nào rồi? Ở nơi định kia bên thế giới bên kia đều nói rằng ngươi đã chết rồi? Lão đại xuất hiện trả lời một cái xem nào!"
"Lão đại, ngươi còn ổn đó chứ?"
"Chuyện này đến cùng là như thế nào, không phải là chết thật rồi đó chứ? Ta cho rằng người chết đi kia chỉ là cùng tên với ngươi thôi a ..."
"Lão đại đi ra nói chuyện đi!"
. . .
Sau hàng chục cuộc thảo luận của các thành viên trong nhóm, bên phía Giang Nam Khách từ đầu tới cuối đều không có bất kỳ câu trả lời nào.
Dương Phóng im lặng.
Chỉ có hắn biết, Giang Nam Khách là sẽ vĩnh viễn không có câu trả lời nào.
"Xem ra là thật sự đã chết rồi."
Một thành viên trong nhóm tên là Địa Sản Tiểu Hồ gửi tin nhắn tới, sau đó bổ sung liên tục icon ngạc nhiên, "Lão đại chết rồi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ, còn có ai có thể giúp đỡ chúng ta ở thế giới bên kia?"
"Chết thì cũng đã chết rồi, có gì ghê gớm đâu, xem như hắn không có bị người giết chết ở thế giới bên kia, ở thế giới hiện thực ta cũng muốn giết chết hắn, cái thằng chó này lừa của ta hơn ba mươi vạn!"
Một thành viên trong nhóm tên là Ỷ Lâu Thính Phong Vũ lập tức mắng luôn ở trong nhóm, nói: "Chết thật tốt, để cho cả nhà của tên khốn kiếp này đều chết hết đi!"
"Người chết mới là chuyện lớn, huynh đệ có hơi nghiêm trọng rồi."
Thành viên nhóm tên là Tiểu Trương lên tiếng.
"Ta cũng không tin ngươi chưa từng bị hắn lừa? Đã nói là chỉ cần tám vạn đồng là sẽ giới thiệc việc làm cho ta, kết quả tìm hết việc này đến việc khác, liên tục xảy ra vấn đề, để cho ta liên tục giao tiền cho hắn, trước trước sau sau ta giao hơn 30 vạn đồng cho hắn, ta thật cay, ta muốn điều tra xem hắn là ai, ta muốn đào phần mộ của hắn lên!"
Ỷ Lâu Thính Phong Vũ tiếp tục mắng.
"Nói hay lắm, ta cũng cho rằng 'Giang Nam Khách' này không phải là cái thứ ra gì, ta tìm hắn nhờ hắn giới thiệu công việc cho ta, ta cũng bị hắn lừa tới khoảng tám vạn đồng, huynh đệ, ngươi tới đào phần mộ của hắn thì ta sẽ lấy tro chốt của hắn đi lên!"
Lại một thành viên trong nhóm tên là Cương Ca gửi tin nhắn tới.
"Xem ra mọi người đều đã từng bị hắn lừa a, ta còn tưởng rằng chỉ có mình ta là bị như vậy a ..."
"Nhắc tới lúc ta tìm hắn để mua sắm bí tịch cũng vậy, ban đầu ta chỉ muốn tiêu khoảng tám vạn đồng, kết quả bị hắn dùng đủ mọi cách, cuối cùng phải bỏ ra tới mười hai vạn, quan trọng nhất là không dám không tiêu, không tiêu sẽ đắc tội hắn ở trong thế giới đó ..."
"Mọi người nói chuyện cần giữ lại chút đức đi, người ta cũng chết rồi, còn nói nhiều như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Giữ chút đức cái nồi, chính hắn không giữ một chút đức lại không nói vậy mà bảo chúng ta giữ đức, lão tử mà tìm được chỗ hắn thì lập tức đi qua đào mộ ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận