Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 902 - Phải thêm tiền!



Chương 902 - Phải thêm tiền!




Ánh mắt hắn liếc nhìn, nhìn về phía đám người ở nơi xa.
Chỉ thấy trong chiến đấu hỗn loạn, hai cái bóng người cực kỳ quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt, đang bị hơn mười tên cao thủ giang hồ bao vây.
Hách Ngọc!
Tôn Kiến!
Chính là hai người xuyên không của Long quốc mà mình gặp phải lúc còn làm trưởng lão khách khanh ở Thất Sát bang?
Lại là bọn họ?
Dương Phóng sờ lên cằm, mặt lộ vẻ rất hứng thú.
Có nên phát triển thêm hai tên thành viên vòng ngoài hay không?
Một lát sau, vẫn là lắc đầu.
Được rồi, không nên làm cho phức tạp thêm.
Về sau để Tào Văn Liệt đánh yểm trợ giúp mình là được.
Nhìn vào hai người Tôn Kiến, Hách Ngọc đang bị bao vây ở phía xa, Dương Phóng thuận tay vung lên, độc phấn và khói độc vô hình trong nháy mắt lan tràn ra ngoài, lan tỏa về phía đám người đang bao vây bọn họ.
Soạt!
Gần như vừa đối mặt, đám người xung quanh giống như sủi cảo vậy, bắt đầu nhanh chóng bổ nhào xuống đất.
Tình cảnh như vậy quả thực quỷ dị.
Trong nháy mắt, hơn mười người đều đã ngã xuống đất, thân thể co quắp.
Hai người Tôn Kiến, Hách Ngọc đều giật nảy cả mình, vội vàng nhanh chóng lùi lại, lông tơ dựng đứng lên.
Quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
"Vãi nồi!"
"Chuyện gì xảy ra?"
Bọn họ rùng mình, kinh ngạc hét lên.
Ngay vừa rồi còn đang bị bao vây dày đặc, ngàn cân treo sợi tóc, ngay sau đó tất cả kẻ địch xung quanh lần lượt ngã xuống.
Này quả thực quỷ dị!
"Các ngươi ... hèn ... hèn hạ ..."
Một tên cao thủ Cửu phẩm đỉnh phong vẻ mặt nhăn nhó, da đen nhánh, đột nhiên phun ra máu tươi, ngã nhào xuống đất.
Tôn Kiến, Hách Ngọc chấn động trong lòng, cuối cùng phản ứng lại.
"Có người đang giúp chúng ta?"
"Đồng hương Phủ Đầu bang (bang búa rìu) tới rồi sao?"
Hai người thầm mừng trong lòng, vội vàng hô hào xung quanh.
Nhưng cũng tiếc, xung quanh không có một câu phản hồi nào.
Chỉ có một đám người xem náo nhiệt, một mặt hoảng sợ, nhanh chóng lùi lại, sợ sẽ bị lan đến gần.
Hai người thất thần nhìn nhau, lập tức đi tới gần nhau, nhỏ giọng bàn bạc.
"Không bình thường, những tên cao thủ Dã Lang bang này dường như lập tức dính độc? Bên trong người xuyên không thế nhưng là không có mấy người biết cách dùng độc, trừ khi ..."
"Tổ chức Thiên Thần?"
Mắt hai người lóe lên, giống như cùng lúc nghĩ tới điểm này.
···
Mặt trời vừa mới mọc lên.
Lại là ban ngày đến.
Bên ngoài quan lại chết đi không ít người nữa.
Tràn ngập mùi máu tươi, một cảnh bi thảm.
Dương Phóng ở bên trong xe ngựa, cuối cùng đã luyện hóa hết mấy viên Hoàng Cực đan cuối cùng, lại tăng thêm 300 điểm kinh nghiệm nữa.
Tu vi: Thánh Linh (17380/30000).
"Dựa theo loại tốc độ này, nhiều nhất 52 viên Hoàng Cực đan nữa, ta chắc là hoàn toàn đạt tới Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê đỉnh phong!"
Đạt tới Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê đỉnh phong thì dễ, cái khó là cảm ngộ lĩnh vực.
Chỉ cần lĩnh vực hoàn toàn thành hình, tiến vào Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê chỉ là chuyện nước chảy thành sông.
Dương Phóng ngồi trong xe ngựa, hai lỗ tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa, tiếp tục tu luyện.
Sau đó lại là thời gian ban ngày trôi qua.
Càng ngày càng có nhiều người tập trung về phía cửa ải này, đông lít nha lít nhít, tiếng người huyên náo, ầm ĩ khắp nơi.
Giống như tối ngày hôm qua.
Người càng đông thì sẽ xảy ra đủ các loại mâu thuẫn.
Lại có chiến đấu kịch liệt bộc phát ra.
Các thi thể bay tứ tung, máu tươi tung tóe rơi rụng, vô cùng thê thảm.
Tuy nhiên bên phía Hách Ngọc, Tôn Kiến ngược lại là không có người nào có can đảm tiếp tục trêu chọc, hai người đã lập được uy danh vào tối ngày hôm qua, khách giang hồ xung quanh gần như tất cả đều ý thức được sự cổ quái của hai người này.
Một đêm đi qua, hai người có được thanh danh hiển hách, lập tức được không ít bang phái lớn mời chào.
···
Mặt trời lại xuống núi lần nữa.
Liễu Tiên Quyền, Liễu Vân, tất cả đều nhận được tin tức của Dương Phóng, từ trong xe ngựa đi đến.
"Tiêu huynh đệ, ngươi thật sự có biện pháp tiến vào bên trong sao?"
Liễu Tiên Quyền ngạc nhiên nói.
"Không sai, các ngươi chỉ cần đi theo ta là được."
Dương Phóng mỉm cười.
Hiện tại mà nói thì Liễu Tiên Quyền cực kỳ quan trọng đối với hắn, cho nên cho dù là tiến về Thiên Long vực, cũng phải mang theo hắn bên cạnh.
Liễu Tiên Quyền thầm hoài nghi trong lòng.
Ở dưới tình huống Thương Hải quan bị phong tỏa chặt chẽ như thế này, tôi thực sự không biết Dương Phóng đã dùng phương thức nào để liên lạc với người quen của mình?
Trông mấy ngày nay, hắn cũng từng liên lạc với bằng hữu, muốn để cho bằng hữu của mình nghĩ biện pháp.
Nhưng đáng tiếc, không ít bằng hữu của hắn đã chết ở trong cái đêm đó tại tổng bộ Lục Phiến môn.
Những bằng hữu khác thì vốn ở Nam vực, căn bản không ra ngoài được.
"Được a."
Liễu Tiên Quyền gật đầu.
Ba bóng người rời khỏi nơi này, tiến vào bên trong khu rừng rậm nơi xa.
Mười mấy phút sau.
Ba người bọn họ chờ đợi trong một khu rừng tối.
Lại qua một lúc.
Đột nhiên!
Nơi xa truyền đến tiếng gió rít nho nhỏ, một bóng người khó lường giống như bóng ma từ xa nhanh chóng lao tới, mỗi một bước lướt đi, trong nháy mắt liền xuất hiện cách đó mấy chục thước.
Đảo mắt cái đã xuất hiện ở gần.
"Tào bộ đầu!"
Liễu Tiên Quyền lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía người tới.
Tào Văn Liệt thân thể cao lớn, khuôn mặt vuông vức, trên người mặc trường bào màu đỏ đen, cau mày lại, nói: "Tại sao lại có thêm hai người nữa?"
"Đây là Liễu Đan sư, ngươi chắc quen biết."
Dương Phóng cười nói.
"Lần này vậy thì có phiền phức rồi, ban đầu ta cho rằng chỉ có một mình ngươi, nhưng bây giờ ..."
Tào Văn Liệt lộ ra vẻ làm khó, cắn răng nói: "Phải thêm tiền!"
P/S: Ta thích nào ... chương 2



Bạn cần đăng nhập để bình luận