Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 466: Quả nhiên còn có cao thủ trấn thủ.

Vào lúc này.
Ở trước Hải Giác Thiên Nhai lâu.
Thi thể nằm ngang, khắp nơi đều là thi thể.
Có tới hơn mười vị cao thủ của Thanh Long hội chết thảm ở đây, máu tươi tràn ngập.
Cao thủ còn lại thì thu nhau lộ ra vẻ mặt trắng bệch, tràn đầy lo lắng, đứng từ xa nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trên bậc thang lối vào.
Một bà lão mái tóc trắng xóa, thân hình còng lưng, lẳng lặng đứng ở nơi đó, trong tay cầm một cái tẩu thuốc làm bằng ngọc, liên tục mấp máy miệng không ngừng, từ trong miệng của bà ta liên tục phun ra từng làn khói trắng.
Khí tức bà ta thâm thúy, khó mà nhìn thấu.
Một thân một mình đứng ở đây lại mang tới cho người ta một loại cảm giác thiên quân vạn mã.
"Đám tiểu gia hỏa, các ngươi gây họa cho những nơi khác của Thần Vũ tông thì cũng thôi đi, nơi này không phải nơi các ngươi làm loạn, nghe một lời khuyên của lão bà ta, về sớm một chút đi."
Bà lão vừa hút tẩu thuốc vừa phát phát ra giọng nói già nua.
Xoát xoát xoát!
Một bóng người thấp thoáng phía xa.
Một bóng người rồi lại một bóng người nhanh chóng tiếp cận tới nơi này.
Chẳng mấy chốc đã rơi vào nơi không xa Hải Giác Thiên Nhai lâu.
Người cầm đầu là người mặc áo bào xanh, mái tóc đen rối tung, hai vai rộng lớn, chính là Dương Phóng.
Ở bên cạnh hắn thì là mười một tên trưởng lão Siêu phẩm đệ nhất quan của Thanh Long hội.
Tuy nhiên lại có tới sáu vị trên người đang bị trọng thương, sắc mặt trắng bệch, khí tức đến giờ vẫn còn hỗn loạn.
Vừa đáp xuống đây.
Ánh mắt Dương Phóng đã nhìn về phía bà lão kia, ánh mắt hơi ngưng trọng.
Cường giả đệ nhị quan!
Biết mà, Thần Vũ tông không có đơn giản như vậy.
Một số nơi quan trọng, quả nhiên có cao thủ trấn giữ.
Nhìn vào thi thể đầy đất một chút, Dương Phóng quyết định thần nhanh, không có bất kỳ dự định giao thủ nào, trực tiếp quay người, vung tay lên, nói: "Rút lui!"
"Hội trưởng?"
Các đệ tử khác thi nhau nhìn về phía Dương Phóng, lộ ra vẻ giật mình.
Bọn họ chết nhiều người như vậy, Hội trưởng lại muốn rút lui?
Này cùng tác phong ngày xưa dường như hoàn toàn khác biệt!
"Vơ vét những nơi khác là được rồi, không cần thiết phải liều mạng với bà ta, người nửa thân xuống mồ rồi không cần phải lãng phí thời gian!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng.
Thực lực bà lão này cao thâm, chỉ dùng mỗi Long trảo thôi thì hắn căn bản không nắm chắc có thể giải quyết được đối phương.
Cộng thêm Huyền âm Long trảo có thể phản phệ bất cứ lúc nào!
Cho nên hoàn toàn không cần phải liều mình.
Lui một bước mà nói, Thần Vũ tông cũng không có thù hận gì với hắn.
Vơ vét những nơi khác, kiếm ít bạc là được, không cần liều mạng phải không?
"Vâng, hội trưởng!"
Các đệ tử thay đổi sắc mặt, vẫn là ôm quyền.
Bọn họ cũng không dám vi phạm mệnh lệnh Hội trưởng nhà mình.
Một đám thành viên Thanh Long hội vây quanh Hải Giác Thiên Nhau lâu, lập tức bắt đầu nhanh chóng rời đi, chạy về phía nơi xa.
Ngay cả những trưởng lão kia cũng nhanh chóng rút lui.
Lạch cạch, lạch cạch. . .
Bà lão liên tục chẹp miệng thổi ra mấy luồng khói, từ đằng xa nhìn chăm chú vào Dương Phóng, nói với giọng già nua: "Hội trưởng Thanh Long hội quả nhiên đủ nể tình, chuyện hôm nay, bà lão ta nhớ kỹ!"
Nơi xa.
Lượng lớn cao thủ Thanh Long hội, vơ vét lung tung ở bên trong Thần Vũ tông, động tĩnh to lớn, từ bên trong khắp các nơi gian phòng khiêng ra từng rương vàng bạc.
Còn có người trực tiếp phóng hỏa đốt cháy.
Có điều, đúng như những gì Dương Phóng phán đoán trước đó.
Một số nơi quan trọng, quả nhiên còn có cao thủ trấn thủ.
Bên trong kho thuốc, lại xuất hiện một lão giả Siêu Phẩm đệ nhị quan đỉnh phong, sắc mặt đen nhánh, gầy trơ xương, nhìn qua không khác gì một lão nhân bình thường.
Hắn canh giữ kho thuốc, xưa nay chưa từng rời khỏi kho thuốc nửa bước.
Mà ngay cả tổng bộ Thần Vũ tông bị người đánh vào cũng không có bất kỳ ý định động thủ nào.
Bởi vì trong ý thức của hắn, chỉ cần kho thuốc không mất đi, Hải Giác Thiên Nhai lâu không mất, Thần Võ tông vẫn sẽ y nguyên còn ở đỉnh phong.
Về phần tổn thất vàng bạc, đơn giản chỉ là vật ngoài thân mà thôi.
Sau này tùy tiện là có thể kiếm lại được.
Đương nhiên, một điểm càng quan trọng hơn là, hắn không nắm chắc có thể giải quyết được người ta.
Đối với lão giả bên trong kho thuốc, Dương Phóng tự nhiên cũng không có ý định chủ động trêu chọc.
Ngoài việc vơ vét vàng bạc, hắn gần như cái gì cũng chẳng qua hỏi.
Mấy canh giờ sau.
Một đám thành viên Thanh Long hội trực tiếp chở đi mười mấy rương vàng bạc, bắt đầu nhanh chóng rời khỏi.
. . .
Giữa trưa.
Ánh mặt trời chiếu sáng.
Nhưng khó mà xuyên qua được bóng tối của Lạc Nhật chi sâm.
Ở chỗ sâu trong khu rừng âm u u ám này, vào lúc này, năng lượng ba động đáng sợ khó lường đang bộc phát.
"Tích Sơn Đoạn lãng!"
Một Ngư nhân có chiều cao hơn ba mét, toàn thân là lớp vảy màu xanh, trong miệng phát ra tiếng gào thét, trong tay cầm một thanh trường đao cực lớn, vung lên, chân khí bộc phát, với khí thế đáng sợ, hung hăng bổ về phía Đông Phương Bạch trước mắt.
"Cút mau!"
Một tiếng rống giận dữ vang lên, một thanh trường kiếm màu đen trong tay Đông Phương Bạch phát ra tia sáng yêu dị, trực tiếp quét về phía tên Ngư nhân kia, kiếm khí đáng sợ kinh thiên động địa khiến không khí cũng theo đó mà nổ tung.
Ầm!
A!
Âm thanh to lớn, Ngư nhân ở vào Siêu phẩm đệ nhị quan kia lập tức phun ra máu tươi, phát ra tiếng kêu thảm, tất cả lân giáp trên dưới toàn thân đều nổ tung, giống như gặp phải hình phạt dóc vảy vậy, trực tiếp bay ngược ra ngoài, hung hăng rơi đập vào nơi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận