Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 179: Sao vậy? Khó tìm lắm sao?

Trên khuôn mặt chữ điền của Dương Phóng nở ra nụ cười lạnh.
"Không phải ngươi muốn ăn chết ta sao? Ta cũng để cho ngươi trải nghiệm mùi vị bị người khác bắt nạt một chút!"
Phốc phốc!
Tay nâng kiếm hạ, một cánh tay khác của Hoàng Thái cũng bay ra ngoài.
Máu chảy như dòng suối nhỏ.
Ngô. . .
Hoàng Thái trợn trắng mắt lên vì đau đớn, thiếu chút nữa thì bất tỉnh nhân sự, miệng ô ô rung động, nước bắt nước bọt chảy nhễ nhại.
Dương Phóng thuận tay giật áo của Hoàng Thái xuống, vò thành một cục, tay trái thả miệng của hắn ra, nhanh như chóp nhét cục áo vào bên trong miệng của hắn, để cho hắn không phát ra được tiếng kêu, sau đó đá ra một cước, đá Hoàng Thái ngã vào trên mặt đất.
"Hoàng sư huynh, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi bò về phía trước đi! Nếu như ngươi có thể bò ra một trăm bước mà không chết thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi!"
Dương Phóng nói với giọng nói nhè nhẹ.
Phốc phốc!
Một kiếm sớm đã rơi vào sau lưng của Hoàng Thía, đủ sâu để có thể thấy xương.
Hoàng Thái đau tới lăn lộn trên mặt đất, giãy giụa điên cuồng nhưng thế nào đi nữa thì hai tay cũng đã bị chặt đứt, muôn kêu lên lại chẳng kêu lên được, muốn bò lại bò không đi.
Phốc phốc!
Kiếm thứ hai trong nháy mắt hạ xuống.
Trong miệng Hoàng Thái ô ô rung động, giãy giụa càng điên cuồng hơn.
Phốc phốc!
Kiếm thứ ba hạ xuống!
Phốc phốc phốc phốc. . .
Cứ liên tục một kiếm rồi lại một kiếm hạ xuống ...
Thoáng một cái, Dương Phóng đã hạ xuống hơn một trăm kiếm.
Bóng người trước mặt vẫn còn chưa chết, huyết nhục mơ hồ, toàn thân run rẩy, ý thức vẫn như cũ còn tỉnh táo, trong mắt thì tràn đầy sự sợ hãi khó tả, chỉ cầu đối phương giết chết chính mình cho sớm một chút.
Nỗi đau khủng khiếp này giống như lăng trì!
"Cắt thịt từ từ, bây giờ ngươi cũng đã biết được mùi vị khó chịu rồi phải không?"
Dương Phóng lạnh giọng hỏi.
Ngô ngô ngô. . .
Hoàng Thái trên người đầy máu, gật đầu điên cuống, ánh mắt sợ hãi chỉ cảm thấy mình giống như đang nhìn vào ác ma vậy.
Phốc phốc!
Một kiếm cuối cùng, Dương Phóng trực tiếp đâm vào mi tâm của Hoàng Thái, hoàn toàn kết liễu đối phương.
Sau đó lại tìm tòi lục lọi trên người đối phương một lúc, tìm ra một túi tiền, nhẹ nhàng ước lượng, nhấc thi thể của đối phương lên, ngay cả cái đầu người trước đó, cùng nhau rời khỏi nơi này.
Sau đó không lâu.
Ở bên trong một ngôi nhà dột nát vắng vẻ.
Dương Phóng nhanh chóng đào ra một cái hố, chôn đầu và thi thể của Hoàng Thái cùng vào bên trong cái hố sâu, sau đó thì vùi lấp cẩn thận lại.
"Thế đạo như vực sâu, ta ngươi tranh nhau vượt qua, muốn sống, khó khăn cỡ nào ..."
Hắn thì thầm với chính mình.
. . .
Trong phủ thành chủ.
Bên trong một căn phòng.
Ánh nến lập lòe.
Trình Thiên Dã vẻ mặt kích động đang đi tới đi lui.
Một lát sau, cửa phòng được đẩy ra từ bên ngoài.
Nhậm Quân xuất hiện ở đây, cẩn thận khép cửa phòng lại.
"Có chuyện gì xảy ra vậy mà liên hệ ta vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này?"
"Có tin tức tốt, ta tìm được tổ chức Thiên Thần."
Trình Thiên Dã vui vẻ nói.
"Ừm?"
Nhậm Quân kinh ngạc trong lòng, lập tức hỏi, "Bọn họ là ai? Tổng bộ của tổ chức này bây giờ ở đâu? Ngươi có nhớ nó trông như thế nào không? Sau khi trở về nhất định phải tìm được bọn họ ..."
"Đừng vội!"
Trình Thiên Dã khẽ vẫy tay và nói: "Vào tối hôm nay đối phương chủ động liên hệ với ta, chỉ là trên đầu hắn đeo mặt nạ, trên người mặc áo bào đen, ta cũng không biết tướng mạo của hắn, càng không nhìn thấy rõ chiều cao của hắn, nhưng hắn lại bảo ta tìm giúp cho hắn thứ này!"
Hắn giao tờ giấy ra cho Nhậm Quân.
Nhậm Quân nhìn vào tờ giấy, vẻ mặt hơi thay đổi.
"Trùng Tuyến thảo?"
"Sao vậy? Khó tìm lắm sao?"
Trình Thiên Dã hỏi.
"Khó, rất khó, thứ này cũng không phải là thứ mọc ở xung quanh Bạch Lạc thành, mặc dù không đắt lắm nhưng cũng khó có thể nhìn thấy."
Nhậm Quân ngưng giọng nói.
"Nhậm đầu, ta đây cũng không cần biết, tóm lại bên đối phương yêu cầu chúng ta tìm giúp cho hắn hai loại dược liệu này, đối phương sẽ phái người giải quyết chuyện Bạch gia giúp Thi Nghiên, đây là một vụ giao dịch, chúng ta nhất định phải hoàn thành!"
Trình Thiên Dã nói, "Đúng rồi, đối phương chỉ cho chúng ta thời gian hai ngày."
"Hai ngày?"
Sắc mặt Nhậm Quân thay đổi.
"Đúng vậy."
Trình Thiên Dã gật đầu, "Cho dù có khó đi nữa thì cũng phải cố gắng tìm được hai loại dược liệu này, ngoài ra còn có ba trăm lượng bạc, nghĩ nghĩ biện pháp xem."
"Ba trăm lượng bạc."
Khóe miệng Nhậm Quân giật giật một cái.
Một tháng làm việc của hắn mới chỉ năm lượng!
Cần phải tích lũy năm năm!
"Được, ta sẽ nghĩ biện pháp, ngày mai bảo cho những người khác cùng xem xem, nhiều người lực lượng lớn chắc là có thể tìm được."
Nhậm Quân gật đầu, "Tin tức này nói cho Thi Nghiên chưa?"
"Còn chưa báo, ta bây giờ sẽ đi báo tin cho nàng!"
Trình Thiên Dã nói.
"Ừm, vậy đi thôi, trên đường cẩn thận, buổi tối hơi nguy hiểm!"
Nhậm Quân căn dặn.
"Yên tâm, đi đường vẫn là sở trường của ta."
Trình Thiên Dã nhếch miệng cười một tiếng, lập tức rời đi.
Chỉ còn lại Nhậm Quân đang âm thầm cảm khái trong phòng.
Không cần biết như thế nào, ít ra xem như đã có manh mối ban đầu về tổ chức này...
...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Dương Phóng ngồi ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Tối hôm qua mới vừa về tới, hắn đốt đi toàn bộ quần áo mình mặc, tiện thể đếm sơ qua tài sản của Chu Thiên Lý và Hoàng Thái.
Được 220 lượng bạc.
Mặc dù so với những gì hắn đã phải trả, không hồi được vốn.
Nhưng dù sao cũng còn tốt hơn so với không có gì.
Sau khi trở về, hắn ta suy nghĩ về thời điểm hành động của mình và dấu vết hành động của mình, để đảm bảo rằng không ai có thể bắt được điểm sơ hở của hắn.
Sau đó, hắn dự định tiếp tục thường trú tại Huyền Vũ tông này.
Chỉ cần Huyền Vũ tông không đóng cửa, hắn có thể cẩu ở tới ngày tháng dài dằng dặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận