Đại Hạ Văn Thánh

Chương 10 Văn Tâm Thư Trai 2

"Biết rồi."

Bên trong tàng thư lâu.

Cố Cẩm Niên trả lời một tiếng, sau đó đi xuống, theo gia đinh rời đi.

Ước chừng nửa canh giờ.

Bên trong hồ nước.

Cố Cẩm Niên từ trong hồ đi ra, sau khi lau khô thân thể, liền từ trên kệ cầm lấy quần áo.

Đối với thân phận của mình, Cố Cẩm Niên rất hài lòng, nhưng hắn vẫn không quen với cảm giác được người khác hầu hạ, nhất là khi mặc quần áo.

Cũng không phải tiểu hài tử, còn để cho người khác giúp mình mặc quần áo, quá mức trái vớ lẽ thường.

Nhất là một đám nam đinh mặc quần áo cho mình, Cố Cẩm Niên càng chịu không nổi.

Nhà quyền quý cũng không phải kẻ ngốc, biết có một số nha hoàn thích động tay động chân, thấy thiếu gia trong nhà tuổi còn nhỏ, liền bắt đầu động tay động chân, muốn nhờ đó mà lên ngôi.

Loại chuyện này không hiếm, cho nên đại quyền quý chân chính, đối đãi với hậu đại cực kỳ nghiêm khắc, Cố Cẩm Niên hiện giờ đã mười sáu tuổi, cũng chính là lúc nam tử thịnh vượng nhất.

Cho nên không dám an bài nha hoàn bên người hắn, chỉ sợ nháo ra loại chuyện này.  

Chính bởi vì như thế, Cố Cẩm Niên mới khó chịu.

Nếu là phòng thiếu gia ham chơi thất học thì thôi.

Không nghĩ tới loại chính nhân quân tử như mình cũng đề phòng, khiến hắn có chút tức giận.

"Không được, phải hành lễ quan sớm một chút, sau khi quan lễ qua đi là tốt rồi, bằng không ngay cả hoa lâu câu lan ( kỹ viện) cũng không được đi mất."

Nghĩ đến đây.

Cố Cẩm Niên lập tức mặc quần áo vào, trong một tầng ngoài một tầng.

Cuối cùng, sau khi mặc quần áo xong, Cố Cẩm Niên đứng trước gương đồng, đánh giá mình từ trên xuống dưới.

Mặc dù có chút mơ hồ, nhưng vẫn không che dấu được một loại cảm giác quý công tử.

Lần xuyên không này, ngoại trừ thân phận ra, Cố Cẩm Niên cũng cực kỳ hài lòng với diện mạo của mình.

Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tinh xảo, nhất là một đôi mắt hoa đào, càng có vẻ có chút tuấn mỹ nói không nên lời.

Bất quá không phải cái loại âm nhu nữ tử, là cái loại tuấn tú, tuấn đến phải dùng từ mỹ để hình dung.

Lại mặc vào một bộ nho bào điểm thanh vân, một loại  khí tức nho nhã liền đập vào mặt.

Chỉ riêng cái này dáng vẻ này, đã làm cho người ta có một loại cảm giác hắn như là Trạng nguyên lang.

Sửa sang lại quần áo.

Cố Cẩm Niên liền đi ra ngoài hồ nước.

Đi tới Văn Tâm Thư Trai.

Ngoài phủ.

Ngọc liễn ( xe ngựa quý tộc) đã sẵn sàng.  

Hai bên kiệu ngọc, mỗi bên có sáu gã hộ vệ tinh nhuệ canh giữ.

Cố Cẩm Niên là thế tử, có thể hưởng thụ ngọc liễn xuất hành, căn cứ theo tiêu chuẩn, quốc công là bảy ngựa, Hầu gia là năm ngựa, Cố Cẩm Niên còn chưa có tước vị, chỉ có thể giảm xuống ba ngựa.

Ngựa kéo xe đều là Huyết Lân Mã, cả người phủ đầy lân phiến màu đen, giống như Kỳ Lân thú, nhưng có một tầng huyết hồng sắc nhàn nhạt, cho nên gọi là Huyết Lân Mã.

Một con Huyết Lân Mã đã có thể kéo ngọc liễn, dùng ba con ngựa như vậy, là để biểu hiện địa vị thế tử.

Đi vào bên trong ngọc liễn.

Cố Cẩm Niên ngồi xếp bằng, quản gia tự mình đánh xe, đồng thời cũng không quên cằn nhằn.

"Thế tử, Hầu gia có dặn dò, sau khi đi đến Thư Trai, ngàn vạn lần không nên tranh đấu với người khác, hiện tại trong Kinh đô có chút tin đồn không hay, đám người đọc sách kia cũng đang nhìn ngài chằm chằm."

"Không thể để cho đám người đọc sách kia nắm lấy cơ hội, bằng không sẽ có phiền toái."

Quản gia lên tiếng, khống chế ngọc liễn khởi hành, nói lại chuyện Cố Thiên Chu dặn dò.

"Biết rồi."

Trên ngọc liễn.

Cố Cẩm Niên gật đầu.

Hắn biết tình hình bây giờ là gì.

Hiện giờ cả Kinh đô đầy mưa gió, đều nói là nữ nhi của lễ bộ thượng thư bị mình đùa giỡn, từ đó bị người ta đẩy xuống nước.

Đây không phải là một trò đùa.

Ở trong thế giới nho giáo hưng thịnh này mà nói, nhân nghĩa lễ trí tín khái quát tất cả, nếu như mình thật sự mang trên lưng một cái danh xấu.  

Nhẹ thì bị thế lực khắp nơi xem thường, nặng thì tiếng xấu muôn đời.

Hơn nữa, mình xuất thân từ gia đình võ tướng, đám văn quan kia vốn còn đang lo không có cơ hội tìm tới gây phiền toái, đối với bọn họ mà nói, mình chính là bánh bao thơm ngon đưa tới cửa.

Có thể nói, nhất cử nhất động kế tiếp của mình đều sẽ bị đám nho thần văn quan này gắt gao nhìn chằm chằm, phàm là có một chút sai lầm, sẽ bị phóng đại vô hạn.

Sau đó kéo dài lên đến triều đình, trở thành nhược điểm chỉ trích Cố gia hoặc chỉ trích nhóm võ tướng.

Thượng bất chính hạ tắc loạn, đây cũng không phải là nói giỡn.

Bên trong ngọc liễn.

Cố Cẩm Niên đang chơi đùa với một khối ngọc bội, hắn cũng không ngốc, nếu đã đại khái hiểu rõ thế cục trong triều đình, Cố Cẩm Niên cũng sẽ không làm bậy.

Gần vua như gần cọp

Cố gia tuy rằng thế như mặt trời giữa ban ngày, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện chiếu cố không được.

Nhất là chuyện đời sau, càng không có khả năng tham gia vào.

Trừ phi mình thật sự xảy ra vấn đề lớn, bằng không Cố gia sẽ để mình tự giải quyết.

Mà chuyện mình phải làm chính là, tận khả năng giảm bớt tin đồn, chờ sự tình qua đi, lại chậm rãi trả thù cũng không muộn.

Đây là ý nghĩ của Cố gia.

Còn ý tưởng của Cố Cẩm Niên lại rất đơn giản.

Mình đã khôi phục trí nhớ, biết rõ chân tướng, nếu thật sự là đùa giỡn người ta, nói thật cũng không có ý định gì mà báo thù với không báo thù, nếu mình sai trước, Cố Cẩm Niên sẽ chấp nhận.

Nhưng toàn bộ chuyện này, từ đầu đến cuối đều là đối phương gây chuyện trước, hơn nữa tuổi còn nhỏ đã độc ác như thế, nếu chỉ là đánh một trận cũng coi như thôi, nhưng đẩy người khác xuống hồ cho chết đuối, Cố Cẩm Niên không tiếp nhận được.

Người trong tộc không phải là không muốn giúp mình, mà là chuyện của vãn bối, trưởng bối rất khó nhúng tay vào.

Liên lụy vào sẽ rất rắc rối.

Nhưng chuyện cùng thế hệ, giữa các thế hệ có thể tự giải quyết.

Chuyến này đi Văn Tâm Thư Trai.

Cố Cẩm Niên chính là muốn giải quyết những chuyện này.

Muốn bắt nạt mình?

Si tâm vọng tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận