Đại Hạ Văn Thánh

Chương 697 Cây chúng sinh kết trái, ba món thần vật, phá vỡ vận mệnh vương triều! Rung động đế vương!(4)

"Thái tử điện hạ có ý gì?"

"Ngài có bạc sao?"

Nghe nói như thế, Dương Khai tỉnh táo lại.

"Bạc thì ta không có, nhưng ta có biện pháp có thể để ngươi kiếm ra bạc."

Lý Cao cười cười, tỏ vẻ thập phần thần bí.

"Chuyện mua quan bán chức, thần tuyệt đối sẽ không làm."

Lễ bộ Thượng thư nhíu mày, phải nói trước cái này.

"Ai bảo ngươi mua quan bán quan hả."

"Cẩm Niên huynh đệ của ta, có đi tìm ngươi không?"

Lý Cao nhìn về phía Lễ bộ Thượng thư.

"Cẩm Niên?"

"Thế tử điện hạ?"

"Ngài là nói, chuyện buôn bán?"

Dương Khai nhíu mày, nhưng rất nhanh nghĩ tới chuyện gì.

"Ừ."

Lý Cao nhìn qua Dương Khai nói.

"Chuyện làm ăn này, một vốn bốn lời, Dương đại nhân, đây cũng là ta nói thật lòng với ngươi đấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ném hai vạn lượng hoàng kim vào, mỗi tháng chí ít cũng kiếm lời một vạn lượng hoàng kim, thậm chí cao hơn."

"Bất quá việc này, ngươi đừng nói cùng những người khác."

Lý Cao lên tiếng, sau đó nhìn thoáng qua Vương Khải Tân, tiếp tục nói.

"Vương đại nhân, chắc Công bộ cũng thiếu bạc nhỉ, các ngươi liên thủ, mỗi người chi ra hai vạn lượng hoàng kim nhập vốn vào."

"Sau này sẽ không thiếu bạc nữa."

Lý Cao mở miệng, lời thề son sắt.

"Hai vạn lượng hoàng kim nhập trù, mỗi tháng kiếm được ít nhất một vạn lượng hoàng kim?"

Lúc này Dương Khai kích động.

Một vạn lượng hoàng kim chính là mười vạn lượng bạc.

Nói cách khác chỉ hai tháng sẽ hồi vốn, sau đó mỗi tháng được chia mười vạn lượng bạc.

Một năm chính là một trăm hai mươi vạn lượng, mặc dù thật sự không nhiều, dù sao trước mặt của Lễ bộ là cả vương triều Đại Hạ.

Nhưng ít ra toàn bộ Lễ bộ có thể trôi qua đặc biệt thoải mái nha.

Những địa phương khác nhất định phải dựa vào quốc khố, nhưng thân là Thượng thư, chuyện bên ngoài trước hết cứ mặc kệ, trong bộ của mình khẳng định phải chiếu cố thật tốt.

Bổng lộc của quan viên Lễ bộ rất ít, làm việc lại mệt, một chút tiếp đãi, cũng phải cần xài bạc, đây đều là tiền lẻ, cần bỏ nhiều tiền là phương diện thư viện này.

Còn có một số quan hệ nhân mạch vân vân vân vân.

Nhưng ngay cả số tiền lẻ này, Lễ bộ cũng không có, chỉ có thể mò mò vét vét, nếu như một tháng thu được mười vạn lượng bạc.

Tối thiểu nhất toàn bộ Lễ bộ sẽ trôi qua tốt hơn rất nhiều, không đến mức mỗi ngày đi Lễ bộ, là một đống lớn chuyện cần tiền.

Mình cũng được nhẹ nhõm không ít.

Không đúng, không phải nhẹ nhõm không ít.

Dương Khai cẩn thận tính toán, một tháng mười vạn lượng bạc, một năm một trăm hai mươi vạn lượng, mười năm chính là 12 triệu lượng.

Mà khoản ngân lượng này, đều là kho riêng của Lễ bộ, hoàn toàn có thể dùng ở trên người quan viên Lễ bộ, về sau Lễ bộ mua đồ vật, đều có thể mua mấy đồ tốt hơn.

Hít hà.

Chuyện buôn bán này nếu thành công, Lễ bộ thật đúng là không thiếu bạc nữa, ít nhất mỗi tháng cũng không thiếu đến lửa xém lông mày nữa rồi, còn lại thì chậm rãi yêu cầu Hộ bộ cấp phát là được.

"Thái tử điện hạ? Thật sự có thể một tháng thu vạn lượng hoàng kim ư?"

Dương Khai kích động nói.

"Không."

Thái tử lắc đầu.

Một nháy mắt, Dương Khai thất vọng, nhưng lời nói sau đó Thái tử nói, khiến Dương Khai càng kích động hơn.

"Một vạn lượng hoàng kim là ta tính dè dặt."

"Cẩn thận tính qua, cũng có khả năng là hai vạn lượng hoàng kim, thậm chí ba vạn lượng cũng không phải là không thể."

"Nếu như sau này làm lớn hơn, trải rộng toàn bộ vương triều Đại Hạ, tối đa là năm vạn lượng hoàng kim."

Thái tử mở miệng, lời này hắn bình thường sẽ không nói lung tung, chủ yếu Dương Khai thật sự là người ủng hộ mình, không cần thiết giấu giếm.

Năm vạn lượng hoàng kim là hắn đã tính toán cẩn thận trong khoảng thời gian này, đương nhiên bởi vì bản thân nhập trù góp vốn vào, nên phải suy nghĩ theo hướng tốt.

Cuối cùng tính ra năm vạn lượng hoàng kim.

Hắn và Thái tử phi tổng cộng góp bốn trù, cộng thêm bản thân phía sau màn có hai trù, đó là sáu trù.

Coi như, mười lăm vạn lượng hoàng kim một tháng, một năm một trăm tám mươi vạn lượng hoàng kim.

Chẳng qua để đạt tới lúc này, đoán chừng phải đợi mười đến hai mươi năm sau.

Nhưng không quan trọng.

Chỉ cần tiền không ít sẽ không vấn đề.

Một trăm tám mươi vạn lượng hoàng kim nha.

Chính là 18 triệu lượng bạc, lúc đó mình làm Hoàng đế, muốn tu vườn thế nào thì tu vườn thế đó, muốn mua cái gì thì mua cái đó, cuộc sống tiêu dao lại sung sướng.

Thoải mái nha.

"Năm vạn lượng hoàng kim?"

Dương Khai trực tiếp đứng bật dậy, người đứng dậy còn có cả Vương Khải Tân.

Một tháng năm vạn lượng hoàng kim.

Một năm chính là 60 vạn lượng hoàng kim, sáu trăm vạn lượng bạc.

Lễ bộ hàng năm được cấp phát cũng chỉ mười triệu lượng bạc, chiếm một nửa cấp phát, nếu như có khoản bạc này, Lễ bộ còn không phải là đi ngang sao?

Mua lá trà tốt nhất, đi giáo ty phường tốt nhất, hai tư sáu đến nhà ta tụ hội uống rượu, ba năm bảy tới nhà người khác tụ hội uống rượu, chủ nhật nghỉ ngơi, bởi vì thận cũng phải nghỉ ngơi một chút nha a ha.

Hít.

Dương Khai trợn tròn mắt, nhìn về phía Thái tử.

Nếu như người khác nói lời này, hắn khẳng định không thèm để ý, nhưng Thái tử nói, hắn tin.

Hoàn toàn tin.

"Xong rồi, ta khi đó còn từ chối thế tử điện hạ, lần này xong rồi, xong thật rồi."

Lúc này, Vương Khải Tân mở miệng, hắn vẻ mặt đưa đám, mặt mũi tràn đầy hối hận.

Lúc đó Cố Cẩm Niên tìm hắn, biết là lôi kéo làm ăn, Vương Khải Tân trực tiếp từ chối, bởi vì Công bộ đâu có bạc.

Cho dù có, cũng không có khả năng cầm đi buôn bán làm ăn, không tốt lắm, dù sao hắn cũng là quan viên mà lại cầm bạc của Công bộ đi buôn bán, sẽ gây lời ra tiếng vào.

Thật không nghĩ đến lợi nhuận lại lớn như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận