Đại Hạ Văn Thánh

1200 Dịch Kinh! Quán triệt thiên địa! Vang dội cổ kim! Người người như long!(4)

Vừa rồi ông ta còn vô cùng khẳng định nói, Cố Cẩm Niên không thể làm ra kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh, lời này bây giờ nghe lại, rất chối tai.

Thậm chí là vô cùng chói tai.

Chói tai đến cực hạn.

Mỗi một chữ Cố Cẩm Niên nói ra, cũng như một bàn tay tát lên mặt ông ta vậy.

Sao ông ta lại không khó chịu cho được.

Nhưng trong quá trình khó chịu, còn có rung động, rung động thật sâu, rung động không gì sánh kịp.

Dưới gầm trời này, vì sao lại có yêu nghiệt thế này chứ.

Ông ta không hiểu, cũng không muốn tìm hiểu.

Đây quả nhiên là người so với người, càng tức chết ngươi.

Cách kinh đô Đại Hạ ngàn dặm.

Trường Vân Thiên trầm mặc nhìn mọi chuyện diễn ra, trong ánh mắt chứa đầy phức tạp, vô cùng phức tạp.

Kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh.

Cố Cẩm Niên thật sự lấy ra Kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh.

Hắn ta cược thua rồi, toàn bộ kế hoạch đều phải làm lại một lần nữa, nhưng đây không phải điều làm hắn ta khó chịu, ngoại trừ kinh ngạc và rung động, điều hắn ta thật sự khó chịu là tại sao Cố Cẩm Niên có thể viết ra kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh.

Bản thân hắn ta là thiên kiêu Nho đạo chân chính, một tuổi đã biết chữ, hai tuổi có thể làm thơ, ba tuổi có thể đọc hiểu kinh văn Thánh nhân.

Thuở nhỏ ở trong phủ Đại Đạo, được Bán Thánh chỉ dạy, năm mười tuổi, Bán Thánh đã không còn đủ tư cách để dạy hắn ta Nho đạo nữa, cho đến hôm nay, hai mươi tuổi, mười năm này hắn vân du khắp thiên hạ, đọc vạn quyển sách, cũng đã đi được vạn dặm đường.

Đã trở thành Đại Nho từ lâu.

Hắn ta nhất định là người đệ nhất Nho đạo, nếu bảo hắn sáng tác kinh văn, kinh văn Thánh nhân thì không dám nói, nhưng kinh văn Bán Thánh có thể hạ bút thành văn.

Thế mà, Cố Cẩm Niên, một người căn bản chưa đi được vạn dặm đường, chưa đọc vạn quyển sách, một người mà một năm trước đó vẫn là thiếu gia ăn chơi của vương triều Đại Hạ, vì sao lại có thể đi đến một bước này?

Hắn ta không tin, cũng không muốn tin.

Nhưng đối mặt với dị tượng không gì sánh nổi này, cảm giác áp bức chưa từng có chợt ập đến, khiến hắn ta vô cùng khó chịu.

"Ta không phục."

"Văn chương Kinh văn có đáng là gì?"

"Trường Vân Thiên ta cũng có một ngày, sẽ chứng minh cho người trong thiên hạ thấy, ta mới là người đệ nhất Nho đạo."

"Trận chiến Thiên mệnh là được tạo ra vì Trường Vân Thiên ta, ta mới là chủ của Thiên mệnh."

Trường Vân Thiên gầm lên, đối mặt với cảm giác áp bách kinh khủng này, Trường Vân Thiên không sụp đổ Đạo tâm, ngược lại còn khơi dậy tinh thần chiến đấu, kiên định với tín niệm của mình.

Có thể nói, đây là một chuyện tốt, dưới áp lực cực lớn, hắn ta không lựa chọn từ bỏ, mà càng giữ vững đạo tâm.

Chỉ là, Trường Vân Thiên lại không có mảy may vui sướng, hắn ta sẽ nhớ kỹ chuyện này ở trong lòng, nhìn dị tượng kinh khủng này, hắn ta phải nhớ kỹ một ngày này, tuyệt đối sẽ không quên.

Ở một nơi xa, cách đó năm ngàn dặm.

Cảm nhận được dị tượng kinh khủng, trong ánh mắt của Lục Vân đầy vẻ kinh hãi.

"Vân Thiên sư đệ lần này quả nhiên đã gặp phải kình địch."

Đầu tiên là cảm khái, sau đó lại nói tiếp.

"Cũng may, thứ mà ta tranh đoạt không có quan hệ gì với Cố Cẩm Niên, ngẫm lại có lẽ sẽ không chọc tới hắn."

"Loại người này đại khái là có Thiên mệnh gia trì, theo thời gian Thiên mệnh hiển thế càng ngày càng gần, cho nên mới triển lộ ra thiên phú ngày càng đáng sợ."

"Vân Thiên sư đệ thật đúng là gặp phải cường địch rồi, nhưng như vậy cũng tốt, miễn cho hắn luôn tự cho mình là người đệ nhất thiên hạ, có người chèn ép hắn là một chuyện tốt, nếu có thể hoàn toàn chèn ép, đối với ta mà nói cũng không phải chuyện gì xấu."

"Nếu Cố Cẩm Niên không ép được Vân Thiên sư đệ, đối với ta vẫn là ít đi một đối thủ cạnh tranh."

"Nhưng mà, phủ Đại Đạo chỉ sợ sẽ nâng Cố Cẩm Niên từ Thiên mệnh bảng lên cao, có thể viết ra kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh, chỉ riêng chuyện này, cũng đủ tiến vào vị trí ba người đứng đầu."

"Cũng may, ta tạm thời không phải kẻ địch của hắn, cũng không cần chạm mặt hắn."

Lục Vân lẩm bẩm, tự thấy rất may mắn, đồng thời cũng đưa ra phán đoán, bất kể là Cố Cẩm Niên hay sư đệ Trường Vân Thiên của hắn ta, đều không phải đối thủ mà hắn ta muốn đối mặt.

Hai người tranh đấu, dù là ai thất bại, đối với hắn ta mà nói đều là một chuyện tốt.

Nghĩ tới đây, tốc độ của Lục Vân càng nhanh hơn, hắn ta muốn tạo ra một cái bẫy.

Tai ương Phật môn.

Lục Đạo Luân Hồi, Thập Điện Diêm La.

Mà luồng khí tức kinh khủng vô song cũng đã lan ra toàn bộ Đông Hoang.

Vương triều Phù La, vương triều Đại Kim, ánh mắt của bọn họ nghiêm túc đến khác lạ, đế vương Đại Kim đứng dậy, nhìn qua vương triều Đại Hạ, trên mặt có chút đắng chát.

Cố Cẩm Niên làm ra văn chương dạng này, Thiên tai của vương triều Đại Hạ, chỉ sợ sẽ được giải quyết dễ như trở bàn tay.

Nếu vương triều Đại Hạ giải quyết dễ dàng, vậy tương lai quốc vận vương triều Đại Kim, thật sự sẽ bị hung hăng đè lại.

"Tiền giấy Long Mễ, nhất định phải phổ biến rộng rãi."

"Đây là trận chiến vì quốc vận tương lai của vương triều Đại Kim."

Đế vương Đại Kim thầm nghĩ.

Mà bên trong vương triều Đại Kim.

Một tên Nho giả cũng nhìn thấy mọi chuyện, ông ta là huynh trưởng của Tô Văn Cảnh, là một Bán Thánh, đồng thời cũng là viện trưởng của Thư viện Đại Kim.

Ông ta nhìn chăm chú vào vương triều Đại Hạ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

"Văn Cảnh!"

"Ngươi đã dạy được một học sinh tốt đấy."

Ông ta lẩm bẩm một mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận