Đại Hạ Văn Thánh

1764 Có ta vô địch! Kiếm đạo độc tôn! Vạn vật là kiếm! Cỏ cây thông thần! (4)

Thiên kiêu Kỳ Lân các không phục, đối với việc Kiếm Cửu Thiên cuồng vọng cảm thấy không vui.



"Trăm sông đổ về một biển là đúng nhưng bao nhiêu người đều muốn lấy trăm sông đổ về một biển? Lại có mấy người có thể tạo ra đạo thuộc về mình?"



"Đúng vậy, từ xưa đến nay lại có mấy người có thể tạo ra đạo thuộc về mình? Con đường này mặc dù gian khổ nhưng nếu không có lòng can đảm như vậy thì sao có thể hiện ra trăm hoa đua nở?"



"Đây là cuồng vọng sao? Trong mắt của ta, đây chỉ là tự tin cực hạn thôi, trẻ tuổi như vậy, kiếm thể hỗn độn, lại có cảnh giới như vậy, đổi lại là ai mà không cuồng vọng? Ngươi chờ để khiêm tốn sao?"



Tiếng nói từ Tiệt Thiên giáo cũng vang lên, bọn họ không ai nhường ai, đối chọi gay gắt.



Song phương cãi lộn rất bình thường, vốn chính là đối địch, không ầm ĩ lên mới có quỷ.



Trong Kiếm sơn.



Đối mặt với Kiếm Cửu Thiên mỉa mai, Mục Vân lộ ra vẻ nhẹ như mây gió.



"Nếu không phục."



"Có thể thử kiếm."



Thanh âm lạnh nhạt nhưng lại hiển lộ rõ ràng bá khí.



Không có gì đáng nói, không phục liền đánh, nhịn ngươi rất lâu rồi, đây chính là ý ngoài lời của Mục Vân.



Nghe nói như thế, Kiếm Cửu Thiên khẽ nhíu mày, hắn ta đưa mắt nhìn lại, Kiếm Khí Hỗn Độn chung quanh tràn ngập, kiếm thế cường đại dẫn tới từng chuôi phi kiếm đua tiếng.



Không chỉ như vậy.



Toàn bộ Kiếm sơn đều đang đua tiếng nhưng cũng không phải là một chuyện tốt, mà là phẫn nộ.



Đúng vậy, toàn bộ Kiếm hồn của Kiếm sơn đều phẫn nộ, bọn họ nhìn chăm chú lên Kiếm Cửu Thiên, cũng bởi vì mới vừa ngôn ngữ.



Nói bọn họ là kẻ bại trận ngày xưa. Câu này rất không tôn trọng, bọn họ chính là ý chí Kiếm đạo thuần túy. Mặc dù đích xác không đi đến cực hạn, cũng không đạp lên đỉnh phong nhưng bọn họ cũng không cho là mình là kẻ thất bại.

Càng có thể giải thích là bọn họ là con đường này tinh quang, chiếu rọi người đời sau.



Cảm nhận được Kiếm hồn phẫn nộ, Kiếm Cửu Thiên không có bất kỳ e ngại gì, càng tiến về phía trước một bước, ngữ khí băng lãnh.



"Kiếm đạo của ta."



"Chú định là sẽ vang dội cổ kim."



"Kiếm đạo từ xưa đến nay sẽ bởi vì ta mà cảm thấy kiêu ngạo. Ta sẽ tạo ra con đường thuộc về ta, cũng sẽ khai phát một đoạn truyền kỳ khác. Chuyện xưa của các ngươi, đã xuống dốc, hiện tại đến phiên ta đăng tràng."



"Không có cái gì gọi là không phục cùng không cam long. Thất bại chính là thất bại."



Kiếm Cửu Thiên lên tiếng. Đây là tiếng lòng của hắn ta cũng là đánh giá của hắn ta đối với những người này.



Thất bại chính là thất bại.



Tìm không thấy bất kỳ cớ gì.



Oanh.



Vô tận kiếm ý hóa thành kiếm hải, toàn bộ Kiếm sơn đều đua tiếng, càng thêm kịch liệt. Lời lẽ này quả thật phách lối, quả thật cuồng vọng.



Cho dù là người của Tiệt Thiên giáo cũng không khỏi nhíu mày.



Cũng không phải cảm thấy Kiếm Cửu Thiên phách lối, mà là sợ Kiếm Cửu Thiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hoặc là xuất hiện nguy hiểm gì.



Như thế đích xác rất không tốt.



Oanh.



Thế nhưng mà ngay trong chốc lát, núi Thông Thiên Kiếm lại tràn ngập một cỗ khí tức bá đạo hít thở không thông, đem toàn bộ ý chí ở Kiếm sơn bình diệt.



Đạo kiếm ý này rất khủng bố.



Khả năng đến từ một vị đại năng tuyệt thế.



Bên trong Âm gian Địa phủ.



Thập điện Diêm La lần lượt nhíu mày, trong ánh mắt bọn họ tràn đầy lạnh lẽo, cũng cảm giác giống như lâm đại địch.



Mà ở ngoại giới, hành động như vậy khiến cho người ta trầm mặc.



Tối thiểu nhất là Kỳ Lân các trầm mặc.



Bởi vì hành động này làm cho người ta cảm giác tựa như là chủ nhân của núi Thông Thiên Kiếm dường như công nhận lời lẽ của Kiếm Cửu Thiên, công nhận ý chí của hắn ta.



Chuyện này đối Mục Vân mà nói, không phải một chuyện tốt.



"Đây mới thật sự là nhà vô địch, công nhận lời Kiếm sư huynh nói rồi."



"Đích xác, tạo ra con đường thuộc về mình, khai phát thuộc Kiếm đạo thuộc về mình, đây mới thật sự là vô địch."



"Ngay cả chủ nhân của Kiếm sơn đều công nhận rồi, các ngươi còn có gì không phục?"



Bên trong Tiệt Thiên giáo, rất nhiều thiên kiêu đại hỉ. Bọn họ vì Kiếm Cửu Thiên phất cờ hò reo, trên khí thế đích xác rất mạnh.



Trong Kiếm sơn.



Dường như Kiếm Cửu Thiên đạt được sự công nhận của chủ nhân Kiếm sơn, không có nửa điểm cao hứng. Thật sự là hắn cuồng vọng không được, cho rằng đây là phải.



Nhưng mà hắn ta đưa mắt nhìn về phía Mục Vân.



"Lấy cảnh giới của ngươi bây giờ, còn chưa đủ để đối địch với ta."



"Như vậy đi. Ta cho ngươi thời gian, để ngươi đuổi theo ta. Bên trong Kiếm sơn có không ít đại tạo hóa. Sau khi cướp đoạt hãy nhanh chóng tăng lên ngũ trọng thiên. Ta với ngươi chiến một trận công bằng, miễn cho ta thắng, ngươi cũng không phục."



Kiếm Cửu Thiên lên tiếng, hắn ta đứng chắp tay, để Mục Vân đi cướp đoạt tạo hóa nơi này, từ đó tăng lên thực lực bản thân, công bằng chiến một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận